Hứa Thất An trên đường đi về phía Tây ở dưới bóng cây râm mát ngáp ngủ, trong mơ hắn cùng một tuyệt sắc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành lên giường, tiểu tướng áo bào trắng dẫn thiên quân vạn mã ra ra vào vào.
“Phù...”
Hứa Thất An mở mắt ra, bóng cây lay động, đốm sáng nhỏ vụn, mỹ nhân trong mộng cùng vương phi đêm đó phù dung sớm nở tối tàn dần dần trùng hợp.
Điều này làm hắn không phân biệt rõ là mình quá lâu không đi Giáo Phường Ti, hay là sức quyến rũ của vương phi quá mạnh.
Nữ nhân này tựa như thuốc độc, liếc một cái, trong đầu liền nhớ mãi, quên cũng không thể quên được.
Nghĩ đến đây, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía vương phi dựa vào thân cây, nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, cùng với khuôn mặt nhan sắc bình thường đó của nàng, Hứa Thất An nhất thời lòng như băng thanh, trời sập không kinh.
Đáy lòng dâng lên một loại thời gian hiền giả (cảm giác tỉnh táo) khác biệt.
“Này này, dậy.”
Hứa Thất An lay tỉnh vương phi, nhìn nàng mở đôi mắt mơ hồ, thúc giục:
“Trước bữa trưa có thể đến tòa thành thị tiếp theo, chúng ta đi cải thiện thức ăn một chút, thuận tiện xem xem có thể lại giết mấy tên man tộc hoặc mật thám của trượng phu ngươi hay không.”
Vương phi nhíu nhíu mày, nghe được ba chữ “trượng phu ngươi” không quá vui vẻ, nàng trừng mắt hừ một tiếng.
Khi Hứa Thất An ngồi xổm xuống, nàng vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp lên.
Vương phi đỏng đảnh một phen, ôm cổ hắn, không đi nhìn phong cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1087600/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.