Hoàng hôn ngày kế tiếp, đoàn người rời khỏi Vũ châu, tiếp tục đi thuyền tới Vân Châu.
Ban ngày Hứa Thất An mang theo Hổ Bí vệ cùng Đả Canh Nhân vào trong thành mua một ít rau dưa, nước sạch, rượu, lương thực dự trữ,...
Tiền do nha môn thuỷ vận trả, tương đương với chơi free.
Tới ban đêm, đầu bếp trên thuyền làm cho đội ngũ khâm sai một bữa tiệc tối phong phú, sau khi cơm rượu no nê, Hứa Thất An ngồi xếp bằng ở trong phòng thổ nạp.
"Trữ Yến à, ngươi hôm qua không ngủ với hoa khôi Giáo Phường Ti Vũ Châu, thật sự là rất đáng tiếc." Tống Đình Phong thậm chí cảm thấy tiếc nuối thay đồng nghiệp, người ta xinh đẹp như vậy, nói không cần liền không cần.
"Hắc hắc, Hồng Tụ nương tử khinh thường loại vũ phu thô tục như chúng ta." Hứa Thất An nói.
"Đó là vì ngươi không biểu lộ thân phận, nếu ngươi nói với nàng ngươi chính là đại tài tử viết ra "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", nàng không vội vàng tự tiến cử mới là lạ." Tống Đình Phong trả lời.
Hứa Thất An có chút buồn bực: "Nếu vậy thì sao ngươi không nói giúp ta?"
Tống Đình Phong cười lạnh: "Cái rắm, lão tử ghen tị còn không kịp, giúp ngươi nổi danh, sau đó trơ mắt nhìn ngươi lại ngủ với hoa khôi?"
"Ngươi không phong lưu khoái hoạt giống cái tên Đình Phong của ngươi."
"Có thể giống nhau sao?"
"Tắt đèn đi đều như nhau."
"Là thổi đèn mới đúng." Tống Đình Phong sửa đúng.
Ngọn đèn phải thổi mới tắt, chứ sao tự nhiên tắt được?
Chu Quảng Hiếu cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/1088236/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.