Lý Linh Tố nói: “Không có ý thức, thì không nằm mơ, trong mơ tự nhiên là có ý thức con người tồn tại.”
Dừng một chút, hắn thở dài: “Đông Phương Uyển Dung làm Mộng Vu tứ phẩm đỉnh phong, muốn tìm được luồng ý thức đó của Nạp Lan Thiên Lộc, rất đơn giản. Nhưng nàng vì sao án binh bất động, còn lưu luyến ở trong thế giới mộng cảnh?”
Gọi thẳng đại danh Dung tỷ, thực sướng... Thánh tử Thiên tông lén lút nghĩ.
Hai tỷ muội một người lạnh lùng một người quyến rũ, thoạt nhìn, Đông Phương Uyển Thanh tựa như muội muội bá đạo chủ động hơn, thật ra không phải, lúc ở trên giường, thường thường đều là tỷ tỷ nhìn như quyến rũ bá đạo mãnh liệt hơn, giống nữ vương.
Nghĩ nghĩ, Lý Linh Tố lại nhịn không được day day thắt lưng.
Từ khi bị Đông Phương tỷ muội giam lỏng nửa năm, chăm chỉ hàng đêm ra sức, hắn đối với nữ sắc càng lúc càng lạnh nhạt, cảm giác dần dần chạm đến chân lý Thái thượng vong tình.
Con đường quả nhiên không đi nhầm.
“Sư muội ơi sư muội, ngươi và ta cùng nhau xuống núi, hôm nay ngươi thành Phi Yến nữ hiệp, mà ta, dần dần “vong tình”, kỳ hạn ba năm vừa đến, nhất định khiến ngươi hâm mộ nước miếng từ trong mắt chảy xuống.
“A, đường đường thánh nữ Thiên tông, thế mà lại thành nữ hiệp nhiệt tình vì lợi ích chung, ngươi là đi tà đạo rồi.”
Lý Linh Tố nghĩ đến điều này, đắc ý hài lòng.
...
“Sao, không có ai trả lời sao?”
Hằng m hòa thượng nâng giọng, lại hô một câu, cùng lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/237572/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.