“Giám chính bảo ngươi tìm đến ta?”
Hứa Thất An mở ra chén trà úp ngược, rót hai chén trà nóng, nhíu mày nói: “Lão nhân gia hắn có gì dặn dò không, ừm, nếu có thể, mời ngài nói chuyện nhanh một chút.”
“Lão sư...” “Nói...” “Phù Đồ bảo...” “Tháp mở ra...” “... “
“Ông hy vọng...” “Ngươi có thể...” “Đi một chuyến...”
Tôn Huyền Cơ nói xong.
Nước trà trong tay Hứa Thất An đã nguội ngắt.
Mộ Nam Chi lật người, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, ngủ rất ngon lành.
Ta thật muốn đánh hắn, bằng không lòng khó yên... Da mặt Hứa Thất An hung hăng run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn nóng nảy khó có thể kiếm chế, muốn đấm ngực rít gào.
Kiên nhẫn nghe nhị sư huynh nói chuyện, là một chuyện đau khổ, không thua gì móng tay ma sát bảng đen, hoặc hai tấm bọt biển ma sát nhau.
Xuân ca nếu ở đây, hoặc là rút đao chém người, hoặc là mổ bụng tự sát... Hứa Thất An khổ sở nghĩ.
Tôn Huyền Cơ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Lão, sư...”
“Chờ một chút!”
Hứa Thất An ngắt lời, lấy tốc độ nhanh nhất mài mực nước, trải ra tờ giấy, cầm lên bút lông chấm chấm ở nghiên mực, hai tay dâng, thành khẩn nói:
“Nhị sư huynh, chúng ta có thể động thủ, thì tuyệt đối đừng dài dòng, được không?”
Tôn Huyền Cơ khẽ nhíu mày, tựa như càng thích ngôn ngữ trao đổi hơn, cố mà làm tiếp nhận bút, ngồi ở cạnh bàn sách bắt đầu viết.
Phù... Hứa Thất An phun ra một hơi, tiết tấu viết trôi chảy này, bút pháp không chút nào ngưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/237617/chuong-1163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.