Dừng một chút, ở trước khi đám người Công Tôn Tú mở miệng, hắn dặn:
“Cổ thi trong mộ hung hãn, tam phẩm trở xuống tiến vào trong đó, chỉ còn đường chết. Thời kì đỉnh phong, tam phẩm võ phu cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Từ hôm nay trở đi, bịt cửa động, nghiêm cấm bất luận kẻ nào xâm nhập.
“Xác ướp cổ nếu là nuốt máu thịt khôi phục, Ung Châu sẽ hóa thành luyện ngục. Chuyện này, Công Tôn thế gia phải phụ trách đến cùng.”
Tam phẩm võ phu cũng chưa chắc là đối thủ của nó... Con ngươi mọi người không chịu khống mở rộng, tim đập nhanh hơn, dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ mãnh liệt, bọn họ đâu chỉ là dạo ở quỷ môn quan một vòng, quả thực là uống bữa hoa tửu cùng diêm vương rồi.
Có thể về dương gian, thuần túy là diêm vương uống cao hứng...
“Vâng!”
Công Tôn Tú ôm quyền, mím đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp che kín nghiêm túc: “Hậu bối nhất định trông coi kỹ ngọn núi này, để báo ân cứu mạng của tiền bối.”
Dừng một chút, nàng to gan, hỏi: “Không biết tiền bối là cao nhân phương nào?”
Vấn đề này có chút mạo phạm, nhưng nhận ân lớn của đối phương, hỏi thân phận ân công, cũng là hợp lý.
Hứa Thất An không trả lời, khoát tay, đi thẳng xuống núi.
Ngay tại lúc đám người Công Tôn Tú thất vọng, thân áo xanh dần dần ẩn vào bóng tối kia cao giọng nói:
“Đắc đạo niên lai bát bách thu, bất tằng phi kiếm thủ nhân đầu (Đắc đạo năm nay tám trăm thu, chưa từng phi kiếm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-phung-da-canh-nhan/237649/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.