“Sáp hoa lâm thủy nhất kì phong, ngọc cốt băng cơ xử nữ dung” [11] là hai câu mà thi nhân cổ đại dùng để khắc họa chân thật phong tư thần thái của Ngọc Nữ phong.
Ngọn núi giống như một thiếu nữ xinh đẹp vô song, khe suối uốn lượn duyên dáng, vách núi trơn láng đẹp đẽ, dưới chân là đầm nước xanh ngắt trong veo, tương truyền là nơi Ngọc Nữ tắm rửa.
Hôm nay, Hoa Đan Phong, Trầm Đãi Quân hai người lặn lội đường sá xa xôi đến đây, ngóng nhìn cảnh sắc đẹp đẽ tuyệt vời không khỏi mê mẩn tâm thần.
“Ui cha! Chỗ này thật đẹp. Phẩm vị của vị minh chủ võ lâm hai trăm năm trước không tệ nha, giấu thứ gì đó cũng phải tìm nơi đẹp đẽ như vầy.” Xoa cằm liên tục tán thường, Hoa Đan Phong cười ha ha.
“Đệ nói lung tung không à!” Lườm hắn một cái, cười mắng, Trầm Đãi Quân nhìn thế núi xung quanh, so sánh với đường vân máu trên ngọc bội, cuối cùng khẽ kêu một tiếng nho nhỏ “này”.
“Sao?” Cho là có vấn đề gì đó, hắn lập tức thò đầu lại nghiên cứu.
“Đệ xem!” Tay ngọc thanh mảnh chỉ vào một chấm đỏ to bằng hạt gạo trên ngọc bội, mày liễu hơi cau: “Chiếu theo bản đồ, chỗ này chắc là nơi giấu bảo tàng. Nhưng đối chiếu với địa hình ở đây thì lại là dưới đầm nước này.”
Nghe xong, Hoa Đan Phong cẩn thận so sánh một lượt, phát hiện quả thật như vậy, sau cùng hắn quả quyết nói: “Sư tỷ, tỷ ở trên bờ chờ ta, ta đi xuống thăm dò trước.”
Nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-quan-thu-quan/1378768/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.