Lâm Kiến nắm hai bên cổ áo của Hạ Trường Sinh, đến gần nhìn hắn.
Y nhìn rất chăm chú, giống như muốn xuyên thủng Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh bị y nhìn hồi lâu, lập tức đỏ mặt, sau đó hơi quay đầu đi. Sau khi làm vậy, hắn lại cảm thấy mình có chút sợ, kết quả là hắn lại quay đầu về, đối diện với Lâm Kiến, nói với giọng hung dữ: "Nhìn gì mà nhìn?"
Lâm Kiến giữ chặt cổ áo hắn, đưa mặt lại gần, dường như muốn hôn hắn.
Hạ Trường Sinh cụp mắt, nuốt nước bọt, lòng tràn đầy chờ mong.
Thật ra để Lâm Kiến hôn rất thoải mái.
Trong khi Hạ Trường Sinh chờ y hôn mình, Lâm Kiến lại nghiêng đầu, lướt qua mặt hắn, tựa vào cạnh cổ hắn.
Hạ Trường Sinh vẫn chưa phản ứng lại thì đã bị răng nanh cắn vào cổ.
Bởi vì hành động của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh không nhịn được rướn cao cổ.
Hắn có bản năng nguyên thủy nhất của hung thú.
Khi bị người khác khống chế mạch máu yếu ớt, hắn có thể cảm nhận được mối đe dọa ớn lạnh nhất. Hắn rướn cao cổ, đôi mắt trống rỗng trong giây lát. Cảm nhận được cái chết đang đến gần, mặt hắn ngày càng trắng, mạch máu rõ ràng, khiến người khác bị cám dỗ mà hành hạ hắn nhiều hơn.
"Đừng..." Hạ Trường Sinh nghe được mình dùng một loại giọng nói gần như cầu xin tha thứ nói chuyện với Lâm Kiến.
Xin đừng để con thú hung mãnh nhất cảm nhận được cảm giác vô lực khi bản thân là con mồi.
"A." Lâm Kiến cười hắn, sau đó rốt cuộc nhả ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189663/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.