Một muốn trảm yêu trừ ma.
Hai muốn giúp đỡ chính nghĩa.
Ba muốn giữ vững bản tâm.
“Từ xưa đến nay, người Phục Hy viện đi ra cứu thế đương nhiên nhiều hơn là người rãnh rỗi đi nghiên cứu. Phục Hy viện không xem trọng nhân thế thị phi thiện ác, tập hợp lại một chỗ là duyên, tách ra là không có duyên.” Phương Cảnh Tân từng nói với các đệ tử như vậy: “Người có thể chịu trách nhiệm với cuộc đời của ngươi chỉ có bản thân, ta nói với các con ba quy củ, hai cái đầu tiên là quy tắc từ xưa đến nay của Phục Hy viện, điều thứ ba là để các con tự lý giải. Đồng thời nếu có một ngày các con nhập ma thì đừng nghi ngờ, người Phục Hy viện sẽ đến diệt trừ các con.”
Yêu ma đột kích đầy trời, phàm nhân bị tấn công.
Cố Phương nằm sấp trên sàn nhà không ngừng nôn mửa.
“Có cần giúp không?” Một giọng nữ yêu kiều quyến rũ vang lên.
Cố Phương ngẩng đầu lên.
Hồ ly tinh mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt nàng.
Tay Bách Vũ Hy nâng lên, tay áo rộng che nửa gương mặt nàng ta, nàng ta khẽ cười một tiếng, trong khung cảnh yêu ma đầy trời càng lộ ra vẻ quỷ dị.
“Không cần.” Cố Phương chỉ nói hai chữ rồi lại cúi đầu xuống, nàng phát hiện vì mới nôn nên cổ họng rất khó chịu.
Tay Bách Vũ Hy tùy ý lắc một cái biến ra chiếc khăn tay, nàng ta cúi người, cười lau miệng cho Cố Phương.
Cố Phương sững sờ.
“Con gái sao chật vật như thế được.” Bách Vũ Hy có gu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189662/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.