Lâm Kiến nghi ngờ quay đầu lại.
Phía sau y là một nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử kia khoảng trên hai mươi, ánh mắt nhìn Lâm Kiến có hơi kinh ngạc.
Khuôn mặt nàng ta và Lâm Kiến rất giống nhau.
"Ta nghe người ta nói, khách điếm này có người có vóc dáng rất giống ta, ta nghĩ không thể nào, thế mà thật sự là ngươi." Ánh mắt Lâm Ngọ vô cùng mừng rỡ.
Lâm Kiến nhìn nàng, khẽ cười một tiếng.
Nụ cười vô cùng lịch sự, nhưng cực kì xa lánh, đây là mặt nạ quen thuộc của Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh nhíu mày.
Lâm Ngọ mời hai người họ ngồi xuống.
Nàng ta không nói gì thêm, chỉ nói đôi chút tình hình hiện tại của gia đình.
"Mười năm trước Lâm Thời có về nhà một chuyến, sau khi biết huynh không về thì khóc suốt một ngày. Huynh biết đó, tỷ ấy là một người dễ khóc. Sau đó tỷ ấy đi, nghe nói là vì phải về nhà trông coi việc buôn bán, từ đó về sau cũng không về nhà nữa. Muội đã gả một lần, không được mấy năm thì đối phương chết vì bệnh lạ."
Từ trước khi Lâm Ngọ bắt đầu nói, nàng ta hệt như một người kể chuyện không đặt bất cứ tình cảm nào vào trong câu chuyện.
"Đối phương không cha không mẹ, muội cũng không sinh cho hắn ta đứa con nào, huynh đệ đối phương bất mãn muội kế thừa tất cả gia sản của hắn ta, muốn ra tay với muội. May mà đại ca giúp muội kịp thời nên muội bèn về nhà mẹ đẻ, vẫn ở cho đến nay."
Trong khi nói nàng ta không có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189669/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.