La Trấn không khác gì kiếp trước.
Vừa bước vào, Quý Quan Kỳ liền thấy nhà nào cũng
treo vải trắng.
Một cơn gió lướt qua, đèn lồng giấy trắng trước cửa lay động mấy cái rồi rơi xuống, tạo nên một khung cảnh tang thương đến cực điểm.
"Mùi máu rất nồng."
Tiêu Đường Tình quan sát xung quanh, sau đó bước đến nói:
"Cả thị trấn gần như không còn ai sống sót. Nhìn dấu vết thì có vẻ bọn họ đã chết từ lâu rồi. Không biết tà tu còn ở đây hay không.''
"Nếu không còn, thì hoặc là đã chạy sang các thị trấn lân cận, hoặc là..."
Quý Quan Kỳ ngừng lại, liếc mắt nhìn Tiêu Đường Tình.
Hai người đồng thời lên tiếng:
"Xuân Thủy Thành."
Kiếp trước, bọn tà tu cũng lảng vảng quanh các thị trấn gần đây, cuối cùng bị Quý Quan Kỳ dẫn người tiêu diệt.
Lần đó y còn có thể quét sạch bọn chúng, huống hồ hiện tại không chỉ có mình y trấn giữ. Nghĩ đến đây, Quý Quan Kỳ cảm thấy lần này bọn tà tu cũng chẳng thể làm được gì ghê gớm.
Nhưng lý do y chủ động xin đi thăm dò, không phải vì chuyện đó.
"Tìm thêm một lần nữa, biết đâu còn người sống sót."
Quý Quan Kỳ bước lên trước, nói:
"Ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, một canh giờ sau gặp lại tại đây."
Giờ đã tách được Ô Hành Bạch ra, tiếp theo chỉ cần bỏ rơi Tiêu Đường Tình nữa là xong.
Một canh giờ—
Đủ để y cưỡi kiếm bay đi thật xa, sau đó ẩn thân một thời gian.
Chắc hẳn Ô Hành Bạch cũng sẽ không thực sự truy tìm y.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714263/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.