Rừng trúc nhỏ phủ đầy tuyết.
Quý Quan Kỳ ngồi trong sân, sau khi linh lực bị phong tỏa, thân thể y cũng chỉ mạnh hơn người thường đôi chút.
Ánh mắt y rơi vào luồng sáng mờ ảo phía xa, rồi khẽ thở dài-một hơi thật nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Quân Tử Kiếm không có ở đây.
Túi Càn Khôn cũng không.
Trên người y chỉ còn lại thanh đoản đao, cùng với Thanh Loan.
Y không rõ Ô Hành Bạch giữ lại đoản đao với tâm lý gì, nhưng hiện tại, đó là tất cả những gì y còn.
Gió lạnh thấu xương thổi qua.
Quý Quan Kỳ tiện tay bẻ một cành khô, vô thức vung lên vài đường kiếm, sau đó nhẹ nhàng bẻ gãy những nhánh thừa.
Nếu linh lực vẫn còn, dù chỉ là một cánh hoa hay chiếc lá, y cũng có thể truyền linh lực vào, biến chúng thành vũ khí.
Nhưng bây giờ... điều đó đã không còn nữa rồi.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi... Còn mấy ngày nữa đến tông môn đại hội nhỉ?"
Quý Quan Kỳ khẽ cau mày.
Trước đó y đã nhận lời Kê Tinh Châu.
Hơn nữa, đan dược kia là để cứu mạng-lúc này chắc hẳn Kê Tinh Châu cũng đã sốt ruột đến phát điên.
Ô Hành Bạch đến, thấy Quý Quan Kỳ đang ngồi lặng lẽ trong sân.
Hắn cầm áo choàng khoác lên người y, dịu giọng nói:
"Sao ngươi lại ra đây? Cẩn thận kẻo lạnh."
Quý Quan Kỳ bị hắn giày vò đến kiệt quệ, Ô Hành Bạch cũng có chút hối hận vì bản thân không biết tiết chế.
May là còn đan dược, cuối cùng cũng giúp y hồi phục được đôi chút.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714335/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.