🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Rừng trúc nhỏ phủ đầy tuyết.

Quý Quan Kỳ ngồi trong sân, sau khi linh lực bị phong tỏa, thân thể y cũng chỉ mạnh hơn người thường đôi chút.

Ánh mắt y rơi vào luồng sáng mờ ảo phía xa, rồi khẽ thở dài-một hơi thật nhẹ, gần như không thể nhận ra.

Quân Tử Kiếm không có ở đây.

Túi Càn Khôn cũng không.

Trên người y chỉ còn lại thanh đoản đao, cùng với Thanh Loan.

Y không rõ Ô Hành Bạch giữ lại đoản đao với tâm lý gì, nhưng hiện tại, đó là tất cả những gì y còn.

Gió lạnh thấu xương thổi qua.

Quý Quan Kỳ tiện tay bẻ một cành khô, vô thức vung lên vài đường kiếm, sau đó nhẹ nhàng bẻ gãy những nhánh thừa.

Nếu linh lực vẫn còn, dù chỉ là một cánh hoa hay chiếc lá, y cũng có thể truyền linh lực vào, biến chúng thành vũ khí.

Nhưng bây giờ... điều đó đã không còn nữa rồi.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi... Còn mấy ngày nữa đến tông môn đại hội nhỉ?"

Quý Quan Kỳ khẽ cau mày.

Trước đó y đã nhận lời Kê Tinh Châu.

Hơn nữa, đan dược kia là để cứu mạng-lúc này chắc hẳn Kê Tinh Châu cũng đã sốt ruột đến phát điên.

Ô Hành Bạch đến, thấy Quý Quan Kỳ đang ngồi lặng lẽ trong sân.

Hắn cầm áo choàng khoác lên người y, dịu giọng nói:

"Sao ngươi lại ra đây? Cẩn thận kẻo lạnh."

Quý Quan Kỳ bị hắn giày vò đến kiệt quệ, Ô Hành Bạch cũng có chút hối hận vì bản thân không biết tiết chế.

May là còn đan dược, cuối cùng cũng giúp y hồi phục được đôi chút.

Hắn nhìn thấy vết thương chưa lành nơi khóe môi Quý Quan Kỳ, ánh mắt tối đi, nhưng ánh nhìn của y vẫn chẳng thay đổi-vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Trước đây ngươi nói Thiên Khiển ở trên người ta, bây giờ... đã chuyển sang ngươi rồi?"

Quý Quan Kỳ vẫn nhớ rõ lời hắn từng nói.

"Ta không dám chắc."

Ô Hành Bạch ho khẽ vài tiếng, sắc mặt không tốt, giữa hàng mày vương chút mỏi mệt.

Hắn giúp y chỉnh lại áo choàng, sau đó tựa lưng vào gốc cây, cố nén tiếng ho, mặt tái nhợt:

"Gần đây bên ngoài hơi rối. Ngươi cứ ở đây thêm vài ngày nữa.

Đợi ta giải quyết xong, ta sẽ đưa ngươi đi."

"Chuyện gì?"

Quý Quan Kỳ nhìn hắn.

Y không phải không thấy tình trạng của hắn, nhưng những chuyện hắn đã làm... y thực sự không thể tha thứ.

Quý Quan Kỳ hơi nghiêng đầu, cúi nhìn áo choàng trên vai.

Là áo lông hạc trắng, nhưng lại không giống cái trước kia.

"Ma tông đang trở lại, mục tiêu là Huyền Thiên Tông.

Hôm nay có không ít tà tu đã trà trộn vào."

Giọng Ô Hành Bạch mang theo một tia ý cười-rõ ràng vì Quý Quan Kỳ chịu mở miệng hỏi hắn mà thấy vui.

"Nhưng không có gì khó giải quyết. Chỉ là bọn chúng ẩn núp quá sâu, cần chút thời gian để tìm ra."

"Tiêu Đường Tình?"

Quý Quan Kỳ theo bản năng hỏi, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu:

"Không đúng.

Ta nhớ ở kiếp trước, cuối cùng Tiêu Đường Tình quả thực đã tu luyện tà đạo và bị vạch trần, nhưng đó là sau tông môn đại hội.

Hơn nữa... ta chưa từng nghe nói hắn trở thành tông chủ Ma tông."

Nếu hắn thực sự là tông chủ, đời trước hắn đã không cần liên thủ với Kiều Du để giết y.

Nhưng... đây là kiếp này. Mọi thứ chưa chắc đã giống trước.

"Chưa rõ."

Ô Hành Bạch không thể kìm được cơn ho nữa.

Hắn chống tay vào thân cây, lồng ng.ực co thắt lại.

Giữa trời tuyết lớn, nhưng trán hắn đã toát mồ hôi lạnh.

Quý Quan Kỳ nhìn sang, khẽ nhíu mày, nhưng rồi lại quay đi, không nói gì.

"Ngươi cứ yên tâm ở đây.

Trận pháp Họa Địa Vi Lao này, chỉ cần ta không chết, thì không ai có thể phá giải.

Cũng không ai vào được."

Ô Hành Bạch nói.

Quý Quan Kỳ bổ sung, giọng thản nhiên:

"Ta cũng không ra được."

Y đã hiểu-Ô Hành Bạch chính là muốn giam y ở đây.

"Thương thế của ngươi rất nặng.

Thay vì đến chỗ ta, không bằng đi Dược Đường mà dưỡng thương cho tốt đi."

Giọng Quý Quan Kỳ bình tĩnh:

"Ta không biết trị thương, cũng không có linh lực."

"Ngươi đang quan tâm ta?"

Ô Hành Bạch mỉm cười, nhướng mày:

"Ta không sao, ngươi yên tâm."

"Vì ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Quý Quan Kỳ nhìn thẳng vào hắn:

"Ngươi có hiểu không?"

Nụ cười của Ô Hành Bạch cứng lại.

Hắn cúi mắt, im lặng trong chốc lát, rồi bất ngờ ho sặc sụa.

Bờ vai run lên từng chập.

Ánh mắt Quý Quan Kỳ khẽ liếc sang, thấy hắn hình như ho ra máu.

Hàng mày y nhíu lại, nhưng vẫn không hỏi một lời nào.

Ngược lại, Ô Hành Bạch lại giả vờ vui vẻ, cố gắng tỏ ra lấy lòng:

"Ngươi muốn ăn gì không?"

Cách chuyển đề tài quá gượng gạo này chỉ khiến Quý Quan Kỳ lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi quay mặt đi chỗ khác.

"Những gì ngươi muốn, ngươi đều đã có được rồi."

Giọng Quý Quan Kỳ nhẹ như gió, mang theo sự mỏi mệt sâu kín.

"Ô Hành Bạch, chúng ta thành ra thế này rồi...

Sư đồ không ra sư đồ, kẻ thù chẳng ra kẻ thù.

Rốt cuộc ngươi còn muốn gì nữa?"

"Ta không muốn làm sư đồ hay kẻ thù với ngươi.

Ngươi vẫn chưa hiểu sao?"

Ô Hành Bạch dừng lại một chút, giọng thấp đi:

"Ta muốn làm đạo lữ của ngươi."

Tiếng cười nhạt của Quý Quan Kỳ chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Y đứng dậy, trở vào phòng, để lại Ô Hành Bạch đứng một mình giữa trời tuyết.

Chỉ đến khi hắn rời đi, Quý Quan Kỳ mới thực sự thở phào.

Trên người y vẫn còn dấu vết của đêm đó, những vết bầm tím chưa kịp tan.

Nằm ngửa trên giường, y khẽ thở dài-một hơi thật sâu.

Lồng giam, chim bị nhốt.

Y và Ô Hành Bạch đã sớm quấn lấy nhau thành một mớ rối rắm không cách nào gỡ ra-hận thì không thể dứt khoát, mà yêu... cũng chẳng thể yêu nổi.

Cứ thế trôi qua hai, ba ngày.

Ban đầu, Quý Quan Kỳ chỉ cảm thấy người hơi sốt. Nhưng chắc mấy ngày nay Ô Hành Bạch cũng bận đến mức không rảnh đến gặp y.

Không thể liên lạc với ai khác, y chỉ có thể nằm trên giường, tự mình chịu đựng.

Đến ngày thứ ba, y bắt đầu cảm thấy kiệt sức, toàn thân lạnh run.

Trong lúc mơ màng, y nhắm mắt nằm trên giường, thử dùng linh lực xung kích vào Khốn Linh Tỏa nơi cổ tay-vẫn vô dụng.

Thanh Loan đứng bên cạnh, lo lắng mổ nhẹ vào tay y hai lần.

Lúc này, Quý Quan Kỳ mới gắng sức mở mắt, khẽ trấn an nó:

"Ta không sao... chỉ là có lẽ bị sốt cao thôi."

Nói cho cùng, vẫn là vì đêm đó trong mật thất bị hành hạ quá mức, sau đó lại không được dưỡng thương đàng hoàng.

Quý Quan Kỳ thiếp đi trong cơn sốt mê man, cho đến khi cảm giác như có ai đó ôm lấy y, nước thuốc ấm áp rót vào miệng.

Y khẽ rên một tiếng vì khó chịu, đối phương lập tức dịu dàng hơn.

"Chuyện gì đây..."

Ô Hành Bạch nhíu mày.

Hắn không ngờ chỉ rời đi vài ngày xử lý công việc, vừa quay lại đã thấy Thanh Loan không ngừng lao vào lớp sáng của Họa Địa Vi Lao như phát điên.

Hắn lập tức cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, khi bước vào trong, liền thấy Quý Quan Kỳ nằm trên giường, bệnh đến mức bất tỉnh.

Hình ảnh Kim Khổng Tước hiện lên trong đầu hắn.

Nó cúi đầu, bộ dáng chột dạ, không dám nhìn thẳng vào sắc mặt hắn.

"Nói."

Giọng Ô Hành Bạch không lớn, nhưng đầy nguy hiểm.

Vốn dĩ hắn đã chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn-lúc này lại càng không còn.

"Đây là lỗi của ngươi."

Kim Khổng Tước không chịu nổi mà cất lời trách móc:

"Ngươi không chăm sóc hắn cho tốt.

Giữa mùa đông giá rét thế này, ngươi còn nhốt hắn trong rừng trúc.

Trước kia hắn còn có linh lực, bây giờ bị Khốn Linh Tỏa phong ấn, ngươi nghĩ hắn không bệnh sao?

Đổi lại là người khác, sớm đã bị ngươi giày vò đến chết rồi.

Ngươi đây là xin lỗi hay là hành hạ hắn vậy?"

Ô Hành Bạch: "..."

Hắn quá bận rộn, nhất thời thật sự không nghĩ đến chuyện đó.

Linh lực dịu dàng rót vào cơ thể Quý Quan Kỳ, Ô Hành Bạch nghiến răng, giọng đầy hối hận:

"Ta..."

"Giờ thì ta đã hiểu vì sao ngươi lại thích Quý Quan Kỳ rồi."

Kim Khổng Tước vỗ cánh một cái, lắc đầu than thở:

"Người bình thường căn bản không chịu nổi kiểu hành hạ này của ngươi.

Đừng nói là thể xác, ngay cả tinh thần cũng sẽ sụp đổ.

Ngươi đem hắn từ mật thất đến đây, có gì khác nhau chứ?"

"Đây là nơi hắn từng ở."

Ô Hành Bạch cụp mắt, thấp giọng nói:

"Hắn rất thích nơi này."

Câu nói này-chỉ có thể thốt ra khi Quý Quan Kỳ còn đang hôn mê, chưa tỉnh táo.

Nếu không, hắn cũng chẳng dám thản nhiên như vậy.

Quý Quan Kỳ thích nơi này sao?

Là căn nhà gỗ này?

Là rừng trúc này?

Hay là... hai tên sư đệ khốn kiếp từng sống ở đây?

"Dù sao hắn cũng không ra khỏi được Họa Địa Vi Lao của ngươi, chi bằng ngươi tháo Khốn Linh Tỏa trên người hắn đi."

Kim Khổng Tước phe phẩy lông đuôi, ánh mắt rơi xuống gương mặt đỏ ửng vì sốt, vẫn đang mê man của Quý Quan Kỳ:

"Ít nhất cũng để hắn không bị lạnh đến mức này."

"Ngoài ra, còn một chuyện nữa..."

Giọng nó có chút do dự.

"Chuyện gì?"

Ô Hành Bạch lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

"Một tin tốt và một tin xấu. Ngươi muốn nghe cái nào trước?"

Kim Khổng Tước ngập ngừng hỏi.

"..."
Gương mặt Ô Hành Bạch lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kim Khổng Tước.

Linh thú kia lập tức rụt cổ, run rẩy nói:

"Thiên Khiển trên người Quý Quan Kỳ đúng là đã được chuyển đi... nhưng có vẻ có gì đó không ổn.

Hiện tại nó vẫn còn trên người hắn, hơn nữa dấu hiệu càng ngày càng rõ rệt.

Ta đoán, sau tông môn đại hội, Thiên Khiển sẽ chính thức giáng xuống.

Đến lúc đó... hắn có lẽ sẽ...

Ngươi cũng hiểu rồi đấy."

"Nhưng vẫn còn một tin tốt!"

Kim Khổng Tước vội la lên khi thấy sát khí bắt đầu bùng lên trong mắt Ô Hành Bạch:

"Có-có cách bảo toàn tính mạng!

Ta để lại cho ngươi đây! Ngươi tự xem đi!

Ta đi trước!

Chuyện này không liên quan đến ta!

Dù sao thì ngươi cũng đã đạt được điều mình muốn rồi..."

"A-!"

Phân thân của Kim Khổng Tước lập tức bị Ô Hành Bạch đánh tan.

Một chiếc lông đuôi óng ánh rơi xuống mặt đất.

Trong tay Ô Hành Bạch xuất hiện một cuộn trục.

Hắn nhìn lướt qua nội dung bên trong, sau đó nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu.

Cuộn trục đột ngột bốc cháy, hóa thành tro bụi trong tay hắn.

Khi Quý Quan Kỳ tỉnh lại lần nữa, theo phản xạ định nâng tay-nhưng lại cảm thấy cổ tay và cổ chân có gì đó thiếu mất.

Y lập tức tỉnh táo, vừa mới ngồi dậy thì đã bị một người ôm chặt vào lòng.

Ô Hành Bạch nhẹ giọng nói:

"Đừng động.

Ngủ thêm một lát nữa đi.

Ngươi vừa mới tỉnh lại."

"Ô Hành Bạch..."

Giọng Quý Quan Kỳ khàn đặc, y chậm rãi hỏi:

"Ngươi..."

"Ta chẳng làm gì cả."

Giọng Ô Hành Bạch nghe có chút khác thường.

Hắn ôm lấy Quý Quan Kỳ, ôm thật chặt, giọng khàn khàn:

"Ta lại làm sai một chuyện nữa rồi."

"Ta cứ nghĩ rằng, sau khi thành phu thê, Thiên Khiển trên người ngươi có thể chuyển sang ta."

Hắn cười khổ:

"Nhưng thực tế không phải vậy."

"Bởi vì trước đây, ngươi đã vỡ nát hồn phách, sau đó trùng sinh trở lại... vốn dĩ đã là nghịch thiên cải mệnh.

Cho nên, cách này hoàn toàn vô dụng."

"Kim Khổng Tước nói... có lẽ sau tông môn đại hội, Thiên Khiển sẽ chính thức giáng xuống."

"...."

Quý Quan Kỳ ngây người trong chốc lát.

Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu y-nhưng điều đầu tiên y cảm nhận được lại là... một sự nhẹ nhõm.

"Ngươi sẽ chết."

Ô Hành Bạch nghiến răng, chống tay ngồi dậy, ánh mắt chăm chăm nhìn Quý Quan Kỳ.

Đôi mắt hắn đầy tơ máu, hắn vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của y, giọng đầy bất lực:

"Phải làm sao bây giờ?"

Dựa vào hiểu biết của Quý Quan Kỳ về Ô Hành Bạch trong khoảng thời gian này, y cảm thấy phản ứng của hắn... có gì đó không đúng.

Nhưng tạm thời, y vẫn không thể nhận ra điểm bất thường nằm ở đâu.

"Ta sẽ chết."

Quý Quan Kỳ suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Cũng chẳng có gì cả.

Ta đã sống thêm một lần, vốn dĩ cũng muốn sống lâu hơn...

Nhưng nếu không thể, thì thôi vậy."

Thậm chí, trong một khoảnh khắc nào đó, y còn cảm thấy may mắn vì Thiên Khiển không chuyển đi thành công.

Nếu người phải chết là chính y-vậy thì, với bản thân mà nói, đó cũng là một sự giải thoát.

"Ngươi không sợ sao?"

Ô Hành Bạch hơi nheo mắt lại.

"Không sợ."

Sau khi nghe được tin này, Quý Quan Kỳ hiếm khi cảm thấy bình thản đến thế.

Y nhẹ giọng đáp:

"Chết thống khoái, vẫn tốt hơn là sống mà chịu dày vò."

Sắc mặt Ô Hành Bạch thoáng chốc trở nên u ám, nhưng hắn nhanh chóng thu lại.

Hắn cúi đầu, hôn lên môi Quý Quan Kỳ một cái, sau đó siết chặt y vào lòng, giọng khàn khàn:

"Ta sẽ tìm cách.

Nhất định ta sẽ tìm được cách."

Rõ ràng hai người đang ôm nhau rất chặt, rất gần,

nhưng lại có cảm giác như khoảng cách giữa họ... vẫn rất xa.

Ô Hành Bạch cảm thấy,

dù hắn có cố gắng đến mấy,

vẫn không thể sưởi ấm được trái tim của Quý Quan Kỳ.

Hắn càng ôm chặt hơn, như thể chỉ có như vậy,

mới có thể giam cầm y mãi mãi bên cạnh mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.