Vết thương của Ô Hành Bạch quá nặng, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này chờ hắn hồi phục, thì không biết sẽ mất bao lâu. Cách tốt nhất, vẫn là trở về Huyền Thiên Tông.
Thế nhưng, rõ ràng là Ô Hành Bạch không hề muốn quay về.
"Ngươi về Huyền Thiên Tông thì có khá hơn chút nào không?"
Quý Quan Kỳ hỏi.
"Sẽ không khá hơn."
Ô Hành Bạch tựa vào người y. Thần thức của hắn vẫn chưa ổn định, từng cơn đau như xé người, nhưng vẻ mặt lại không thể hiện gì nhiều, chỉ hơi nhíu mày.
"Mỗi lần đều như vậy, vượt qua được... thì sẽ ổn thôi."
"Mỗi lần chết rồi sống lại, đều đau đớn thế này sao?"
Quý Quan Kỳ lại hỏi.
"Ừ."
Ô Hành Bạch ho khẽ, giọng nói yếu ớt:
"Từ từ... sẽ hồi phục thôi."
"Vậy lần nào ngươi chết ở đâu... liền sống lại tại đó sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ—"
Quý Quan Kỳ còn chưa nói hết câu, nhưng Ô Hành Bạch đã đoán được y định nói gì, liền cắt lời:
"Trước đây, ta đều dùng trận pháp và phù chú để trở về Trấn Nam Điện, rồi sống lại ở đó. Đó là cách để đề phòng khi ta bất tỉnh, cơ thể không bị tổn thương thêm, hoặc bị ai đó mang đi."
"Vậy lần này thì sao?"
Quý Quan Kỳ chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, bắt gặp ánh mắt đang né tránh, lập tức hiểu ra:
"Ngươi... cố ý?"
Ô Hành Bạch biết mình không giấu được y, đành yếu ớt "Ừ" một tiếng, rồi vội vàng giải thích:
"Ta... ta chỉ muốn thử một lần thôi. Chỉ là muốn thử xem..."
"Thử xem ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714356/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.