Ô Hành Bạch từng nói với Quý Quan Kỳ rằng hắn sẽ không chết, nhưng chưa bao giờ nhắc đến quá trình sống lại sẽ đau đớn đến nhường nào. Vì thế, khi Quý Quan Kỳ tận mắt chứng kiến hắn tỉnh dậy từ cơn hôn mê, trong ánh mắt y thoáng qua một tia không đành lòng.
Y vô thức bước lên một bước, nhưng Ô Hành Bạch đã tỉnh lại từ trước. Hắn dường như vẫn còn mơ màng, không rõ là vì đau hay vì lý do nào khác. Chỉ thấy hắn nằm đó, khẽ mở mắt, rất lâu sau mới quay đầu về phía phát ra âm thanh, giọng khàn khàn:
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày." Quý Quan Kỳ đáp thành thật. "Ta không dám đưa ngươi về Huyền Thiên Tông, nhưng thương thế của ngươi quá nặng, cần có dược vật chữa trị nên ta đưa ngươi đến Vạn Hoa Tông."
Nghe vậy, Ô Hành Bạch khẽ nhếch môi. Hắn dường như muốn cười nhẹ, nhưng biểu cảm thất bại. Ánh mắt hắn lơ mơ, dịu dàng nhìn Quý Quan Kỳ, giọng ngập ngừng:
"Thật ra không cần bận tâm đến ta như vậy... Cứ để ta ở đó, ta sẽ tự hồi phục thôi."
Hắn cố đưa tay lên, nhưng chẳng còn chút sức lực nào. Đành nhìn y với ánh mắt đầy áy náy, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Ngươi vẫn luôn truyền linh lực cho ta, thực sự quá vất vả rồi..."
Quý Quan Kỳ đã quá quen với kiểu nói "đừng lo cho ta" đầy vô trách nhiệm của hắn, tất nhiên chẳng thèm tin. Y khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, lạnh nhạt nhìn hắn, rồi thản nhiên buông một câu:
"Được thôi, vậy ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714357/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.