Thính giác, khứu giác, thị giác, vị giác, xúc giác – cả năm giác quan của hắn đều đã mất sạch. Ô Hành Bạch chỉ còn cảm nhận được một điều: ý thức của mình đang chậm rãi tiêu tán, từng chút một như cát trôi qua kẽ tay.
Hắn cố gắng vùng vẫy, muốn được nhìn thấy Quý Quan Kỳ thêm vài lần, hoặc chí ít để lại một câu trăn trối nào đó. Nhưng tất cả... chỉ là vọng tưởng xa vời.
Trong bóng tối vô tận, hắn chỉ còn đủ sức siết chặt lấy tay áo của Quý Quan Kỳ.
"Ngươi muốn nói gì? Ô Hành Bạch, ngươi muốn nói gì?"
Quý Quan Kỳ cảm thấy lần này không giống như trước nữa. Y khẽ run rẩy, nhìn người đang gục trong lòng mình không ngừng ho ra máu, lồng ng.ực phập phồng kịch liệt, tựa như đau đớn đến mức không thể tự kiểm soát được nữa. Y khàn giọng dỗ dành:
"Không sao đâu, ta đưa ngươi về Trấn Nam Điện... đừng sợ."
Câu nói đó, nghe có vẻ như đang trấn an Ô Hành Bạch, nhưng đồng thời, cũng giống như lời tự trấn an bản thân.
Ai mới là người đang sợ? Ai mới là kẻ run rẩy trong lòng?
"Ta..."
Ô Hành Bạch cau chặt mày, giọng nói run rẩy, đồng tử dần tan rã. Hắn siết lấy tay Quý Quan Kỳ, không cam lòng nói:
"Ta vẫn chưa... thật sự cùng ngươi thành thân. Ta thích ngươi... ngươi đừng quên ta... ngươi đừng... đừng quên ta..."
Giọng hắn yếu dần, như một sự bất đắc dĩ:
"Đừng hận ta quá... ta... thật sự rất thích ngươi."
Hắn thật sự muốn sống. So với bất kỳ ai khác, hắn khao khát được sống hơn tất thảy. Hắn còn quá nhiều điều chưa làm được, còn một người quan trọng nhất trên đời để yêu thương. Hắn chưa kịp nghe Quý Quan Kỳ nói lời tha thứ, chưa kịp chuộc hết lỗi lầm, chưa trả đủ những món nợ đời trước, chưa thực hiện được những lời hứa đã nói...
Nhưng giờ... hắn phải chết rồi.
Ô Hành Bạch thực sự không cam tâm, nhưng cũng đã chẳng còn cách nào khác.
Hắn khẽ khép mắt lại, nằm yên trong lòng Quý Quan Kỳ, trút ra hơi thở cuối cùng. Gương mặt an tĩnh tựa như đang ngủ say, nhưng bàn tay từng dùng sức siết chặt cổ tay y đến bầm tím, giờ đã mềm nhũn, buông lơi, không còn chút sinh lực nào nữa.
"Ô Hành Bạch?"
Quý Quan Kỳ ngây ngẩn.
Không ai đáp lại y. Lộ Tiểu Trì cùng những người khác đứng gần đó cũng không dám cất tiếng.
Quý Quan Kỳ siết chặt người trong lòng. Y nhớ đến lần trước, dưới vực sâu vạn trượng cũng từng như thế. Đợi một lúc, hắn sẽ tỉnh lại... phải không?
Nhưng đột nhiên—
Lộ Tiểu Trì kinh hô:
"Kiều Thiên Y? Không đúng... đó không phải Kiều Thiên Y, đó là cái gì?!"
Quý Quan Kỳ ngẩng đầu nhìn theo. Y thấy thi thể Kiều Thiên Y khẽ động, sau đó có thứ gì đó giống như một sợi xích từ cổ tay hắn b.ắn ra, nhanh chóng lao đi xa, dường như đang tìm đường thoát thân.
Ngay lập tức, Quân Tử Kiếm bên hông Quý Quan Kỳ rời vỏ, chém ngang ngăn lại Xà Cốt Tỏa.
Một bóng mờ xuất hiện từ Xà Cốt Tỏa—rõ ràng chính là Hề Nghiêu.
Hắn thở d.ốc, chật vật nhìn Quý Quan Kỳ, hét lên:
"Ngươi không thể giết ta! Ta là Thiên Đạo Thạch! Ta là Tiểu Thiên Đạo! Giết ta, ngươi sẽ gặp báo ứng!"
"Kiều Thiên Y đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi không định xuống dưới đó mà theo hắn sao?"
Quý Quan Kỳ lạnh nhạt ngẩng đầu, liếc qua Ô Hành Bạch đang nằm lặng yên trong lòng mình, rồi chậm rãi nói:
"Ta phải xử lý hắn trước đã."
Y vẫn nghĩ rằng... chỉ cần đợi thêm một chút, Ô Hành Bạch sẽ lại như trước, tỉnh dậy.
Dù sao thì, hắn cũng đã từng từ cõi chết quay lại không biết bao nhiêu lần rồi mà—chẳng lẽ lần này lại khác?
Hề Nghiêu nhận ra Quý Quan Kỳ hoàn toàn không có ý định buông tha mình, sắc mặt lập tức tái nhợt đến cực điểm. Hắn lơ lửng trên không, Xà Cốt Tỏa siết quanh người, ánh mắt láo liên tìm kiếm lối thoát.
"Hề Nghiêu, món nợ giữa chúng ta... cũng nên thanh toán rồi."
Kiếp trước, Quý Quan Kỳ từng bị người này hãm hại không biết bao nhiêu lần. Y nhìn Hề Nghiêu—một kẻ từng là tiểu sư đệ, cũng từng là kẻ thù, cũng chính là Thiên Đạo Thạch—lạnh lùng nói:
"Đến đây đi."
Quân Tử Kiếm bùng lên ánh sáng chói lòa. Kinh mạch đã khôi phục, tu vi tăng tiến vượt bậc, Quý Quan Kỳ giờ đây đã không còn là người cũ. Hề Nghiêu cũng nhận ra điều đó, vì vậy càng cuống cuồng muốn bỏ trốn.
Xà Cốt Tỏa đối đầu với Quân Tử Kiếm, hai bên giằng co kịch liệt, gần như ngang tài ngang sức. Hề Nghiêu nghiến răng:
"Ngươi không giết được ta đâu! Ta vẫn có thể sống! Quý Quan Kỳ, ngươi không thể giết ta! Kiều Thiên Y tuy chết, nhưng Thiên Đạo Thạch vẫn còn! Ta vẫn là Tiểu Thiên Đạo!"
"Kiếm lại đây."
Quý Quan Kỳ giơ tay, Quân Tử Kiếm lập tức bộc phát kiếm quang lẫm liệt, sau lưng y hiện ra tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh.
Y đã không còn là kẻ bị vận mệnh áp chế nữa. Thậm chí, trong khoảnh khắc đó, y còn có thể áp chế Hề Nghiêu một bậc. Nhưng đối phương được Thiên Đạo che chở, vận đạo luôn hanh thông. Như lời Kim Khổng Tước từng nói, vận khí của Thiên Đạo tốt đến mức đáng sợ.
Mỗi lần gặp nguy hiểm, Hề Nghiêu đều thoát được. Ngược lại, Quý Quan Kỳ luôn là người đón lấy thương tích. Dù y cố gắng thế nào, cũng vẫn là kẻ mang thương đầy mình.
Xà Cốt Tỏa quật mạnh vào ngực y. Cho dù có Quân Tử Kiếm giảm bớt lực đạo, Quý Quan Kỳ vẫn bị đánh bật ra sau. Nhưng ngay lập tức, y phản thủ nắm kiếm, mũi kiếm cắm xuống đất, hóa giải chấn động.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hề Nghiêu đã nhìn ra điểm yếu. Hắn lập tức quay đầu, lao về phía Ô Hành Bạch đang bất động dưới đất. Xà Cốt Tỏa quấn chặt cổ hắn, muốn kéo lê đi.
Đúng lúc này, giọng Quý Quan Kỳ vang lên sau lưng hắn:
"Dừng tay!"
Ngay lập tức, nụ cười đắc ý còn chưa kịp lan đến khóe môi Hề Nghiêu, thân thể hắn đã bị vô số lưỡi kiếm đâm xuyên.
Không chỉ một, mà là hàng trăm, hàng nghìn thanh kiếm.
Trong khoảnh khắc ấy, những hư ảnh kiếm vây quanh Quý Quan Kỳ đồng loạt hóa thực, phóng tới như bão tố, xuyên thủng thân thể Hề Nghiêu, rồi hoàn toàn biến mất.
Chém giết Tiểu Thiên Đạo – chỉ trong chớp mắt.
Đạt đến cảnh giới Vạn Kiếm Quy Tông – cũng chỉ trong chớp mắt.
Những người vừa tới lập tức xuất thủ, pháp trận trấn áp, khiến Hề Nghiêu theo chân Kiều Thiên Y mà tan biến.
Vạn Kiếm Quy Tông.
Kiếm ý tối cao.
"Đây là Vạn Kiếm Quy Tông sao? Lần đầu tiên ta được thấy cảnh tượng chân chính của nó, lại có thể chém giết Tiểu Thiên Đạo... Quá kinh hoàng!"
"Chẳng lẽ... đây chính là vị tiên tôn thứ sáu?"
Trước kia, Thiên Cơ Môn từng tiên đoán sẽ xuất hiện vị tiên tôn thứ sáu – một Kiếm Tôn lấy kiếm ngộ đạo. Không ngờ người ấy lại không phải từ Vạn Kiếm Tông, mà là đại đệ tử của Trấn Nam tiên tôn – Quý Quan Kỳ.
Nhưng với chính y, lúc này hoàn toàn không còn tâm trạng để cảm nhận sức mạnh ấy.
Y lập tức lao về phía Ô Hành Bạch, một chưởng đánh văng Xà Cốt Tỏa đang quấn chặt cổ hắn. Không còn linh lực chống đỡ, Xà Cốt Tỏa yếu ớt như cỏ rác.
"Ô Hành Bạch..."
Quý Quan Kỳ nhìn vết siết đỏ bầm trên cổ hắn, lòng đau như bị ai bóp nghẹt. Ô Hành Bạch vẫn nằm đó, bất động như tượng.
"Quý công tử..."
Lộ Tiểu Trì tiến đến gần, giọng khẽ run:
"Hắn... hắn đã chết rồi."
"Ta biết."
Quý Quan Kỳ đáp, giọng trầm thấp, "Nhưng hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi."
Y cúi xuống, cõng Ô Hành Bạch trên lưng, đi thẳng vào phòng, lạnh giọng:
"Tránh ra."
"Quý công tử, hắn thật sự đã chết rồi. Đã chết... thì không thể sống lại được."
Lộ Tiểu Trì nói, giọng mang theo một chút đau lòng và do dự.
"Hắn từng dặn ta rằng, nếu một ngày hắn chết, hãy đi theo ngươi. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta phải lập tức đưa ngươi quay về Tứ Tượng Lưỡng Nghi. Chỉ cần ở trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi, sẽ không ai có thể làm gì được chúng ta."
Bởi vì Thiên Đạo từ lâu đã có áp chế rất mạnh mẽ đối với những tồn tại như bọn họ. Chỉ khi trở về mật cảnh của chính mình, bọn họ mới thực sự được gọi là Tiểu Thiên Đạo.
Nhưng Lộ Tiểu Trì cũng phải thừa nhận, cho dù có ở trong mật cảnh, thì cũng không thắng nổi Ô Hành Bạch.
Một khi toàn bộ phù văn hoàn sinh được giải khai, thực lực của hắn đã vượt xa khỏi phạm trù mà người thường có thể tưởng tượng. Ngay cả Thiên Đạo cũng phải kiêng dè. Một người như vậy... tuyệt đối không thể để tiếp tục tồn tại trên thế gian này.
Thế nhưng Quý Quan Kỳ không hề quan tâm đến những lời đó.
Y ôm Ô Hành Bạch vào phòng, đóng sập cửa lại, kiên quyết không để ai xen vào.
Y lặng lẽ thay y phục cho Ô Hành Bạch, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên gương mặt tái nhợt của hắn. Động tác của y dịu dàng như thể đang chăm sóc một người đang say ngủ.
"Ngươi gần đây liều lĩnh quá rồi."
Quý Quan Kỳ khẽ nói, giọng pha lẫn trách móc và thương xót. "Nếu thất bại thì sao? Ngươi định để ta lại một mình à?"
Chợt y hiểu ra—cảm giác này, từng là cảm giác mà Ô Hành Bạch phải chịu đựng. Cũng giống như khi xưa, y tự mình xông vào Huyền Thiên Tông, quyết liệt đối đầu với Kiều Thiên Y, bất chấp sống chết. Khi đó, Ô Hành Bạch chắc chắn đã lo lắng như y bây giờ.
"Những gì ngươi làm... ngươi chưa từng nói với ta."
Y ngừng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục:
"Đợi ngươi tỉnh lại, ta có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với ngươi. Ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Ô Hành Bạch vẫn không có phản ứng, chỉ im lặng nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền.
"Tin tốt là—ta đã trở thành Kiếm Tôn rồi."
Quý Quan Kỳ mỉm cười, giọng có chút nhẹ nhõm, có chút chua xót. "Thật ra ta cũng không ngờ được. Cảnh giới Vạn Kiếm Quy Tông, ta đã lĩnh ngộ từ kiếp trước, nhưng vẫn không thể thi triển. Không ngờ lần này lại nắm bắt được chân ý thật sự. Ta nghĩ... ngươi sẽ rất vui."
Y nhìn vào gương mặt trắng bệch, môi không còn chút sắc hồng của Ô Hành Bạch, rồi khẽ khàng nói tiếp:
"Tin xấu là—hình như ta không thể hoàn toàn hận ngươi nữa."
Y bật cười khẽ, có gì đó vỡ tan trong đáy mắt.
"Nhưng ta cũng không biết nên đối diện với ngươi như thế nào. Ngươi biết không, ta bỗng nhận ra, so với cái chết của mình ở kiếp trước... thì việc phải nhìn ngươi từng lần một chết đi trước mặt ta trong kiếp này... còn khiến ta tuyệt vọng hơn gấp bội."
"Ta thật sự hy vọng ngươi có thể sống."
Giọng Quý Quan Kỳ nhỏ dần, như một lời cầu khẩn bất lực:
"Có lẽ... chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Sư tôn."
Đây là lần đầu tiên y gọi hắn là "sư tôn" kể từ khi quyết định rời đi.
Y từng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ dùng lại danh xưng ấy nữa. Nhưng không ngờ, đến giây phút này, y lại không kiềm lòng được mà cất tiếng gọi.
Sư tôn... danh xưng ấy đã từng là một cấm kỵ.
Là trái nghịch với đạo lý thế gian.
Quý Quan Kỳ cúi xuống, khẽ hôn lên khóe môi Ô Hành Bạch.
Là nụ hôn đầu tiên y chủ động trong hai kiếp người.
À không, lần trước y đã từng hôn Lý Hành Chu. Nhưng Lý Hành Chu... cũng chính là Ô Hành Bạch.
"Mau tỉnh lại đi."
Quý Quan Kỳ thì thầm, giọng nhỏ đến mức tưởng như chỉ để gió nghe thấy.
"Ta nóng lòng muốn kể cho ngươi hai tin này. Ngươi không muốn nghe sao?"
Y ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi.
Một canh giờ. Rồi hai canh giờ.
Rồi cả một ngày trôi qua.
Sắc mặt Quý Quan Kỳ bắt đầu trở nên nhợt nhạt, đôi môi tái đi. Y vẫn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, cứng ngắc của Ô Hành Bạch, nhìn gương mặt xanh xao, không còn chút sinh khí kia.
Y khẽ bật cười, một tiếng cười khàn khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh:
"Ngươi đừng dọa ta. Ngươi định đến bao giờ mới tỉnh lại? Nếu ngươi không tỉnh, ta... chỉ còn cách một mình mang kiếm đi khắp thiên hạ thôi."
Không ai đáp lại y.
Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, lặng lẽ đổ bóng vào căn phòng cô quạnh.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Kê Tinh Châu cất tiếng gọi:
"Quan Kỳ... Kim Khổng Tước bảo ta đến báo cho ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
Quý Quan Kỳ hỏi, giọng nhẹ hẫng.
"...Trấn Nam Điện... đã sụp đổ rồi."
Kê Tinh Châu nói.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.