Thính giác, khứu giác, thị giác, vị giác, xúc giác – cả năm giác quan của hắn đều đã mất sạch. Ô Hành Bạch chỉ còn cảm nhận được một điều: ý thức của mình đang chậm rãi tiêu tán, từng chút một như cát trôi qua kẽ tay.
Hắn cố gắng vùng vẫy, muốn được nhìn thấy Quý Quan Kỳ thêm vài lần, hoặc chí ít để lại một câu trăn trối nào đó. Nhưng tất cả... chỉ là vọng tưởng xa vời.
Trong bóng tối vô tận, hắn chỉ còn đủ sức siết chặt lấy tay áo của Quý Quan Kỳ.
"Ngươi muốn nói gì? Ô Hành Bạch, ngươi muốn nói gì?"
Quý Quan Kỳ cảm thấy lần này không giống như trước nữa. Y khẽ run rẩy, nhìn người đang gục trong lòng mình không ngừng ho ra máu, lồng ng.ực phập phồng kịch liệt, tựa như đau đớn đến mức không thể tự kiểm soát được nữa. Y khàn giọng dỗ dành:
"Không sao đâu, ta đưa ngươi về Trấn Nam Điện... đừng sợ."
Câu nói đó, nghe có vẻ như đang trấn an Ô Hành Bạch, nhưng đồng thời, cũng giống như lời tự trấn an bản thân.
Ai mới là người đang sợ? Ai mới là kẻ run rẩy trong lòng?
"Ta..."
Ô Hành Bạch cau chặt mày, giọng nói run rẩy, đồng tử dần tan rã. Hắn siết lấy tay Quý Quan Kỳ, không cam lòng nói:
"Ta vẫn chưa... thật sự cùng ngươi thành thân. Ta thích ngươi... ngươi đừng quên ta... ngươi đừng... đừng quên ta..."
Giọng hắn yếu dần, như một sự bất đắc dĩ:
"Đừng hận ta quá... ta... thật sự rất thích ngươi."
Hắn thật sự muốn sống. So với bất kỳ ai khác, hắn khao khát được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714372/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.