Quý Quan Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người chìm vào một cơn mê man mơ hồ. Cơ thể gần như không còn chút sức lực nào, mỗi hơi thở cũng trở nên khó khăn đến nghẹt thở.
Y có thể cảm nhận được máu đang không ngừng trào ra khỏi miệng, như thể chẳng thể nào kiểm soát nổi nữa.
Có lẽ là do trước đó tự làm mình bị thương quá tàn nhẫn.
Cũng có thể là do linh lực của Ô Hành Bạch quá mạnh, khiến thân thể y không chịu đựng nổi.
Dù là vì lý do gì, Quý Quan Kỳ vẫn biết rõ — hiện tại, y đang lơ lửng giữa ranh giới của sống và chết.
Nhưng giữa cơn mê man ấy, y vẫn mơ hồ nhận ra có người đang ôm lấy mình. Ai đó đang thì thầm bên tai y điều gì đó, chỉ là âm thanh lúc gần lúc xa, như vọng lại từ một cõi xa xăm, mơ hồ đến mức không thể nghe rõ.
Ô Hành Bạch ngồi trong Bích Nguyệt Tuyền, ôm chặt Quý Quan Kỳ vào lòng.
Tay hắn run rẩy, linh lực không ngừng truyền vào cơ thể y.
Từng chút một, cẩn thận đến mức không dám sơ suất nửa phần.
Hắn nghiêng đầu, lạnh giọng ra lệnh:
"Đi mời tông chủ Vạn Hoa Tông tới đây."
Kiều Du sững người, nhận ra giọng điệu này chính là của sư tôn sau khi đã khôi phục ký ức.
Hắn không chậm trễ thêm giây nào, dù đau đến mức suýt không đứng nổi, vẫn gắng gượng bò dậy. Trước khi chạy đi, hắn vội vàng lấy toàn bộ đan dược trong túi trữ vật ra, run giọng nói:
"Đây là toàn bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714383/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.