Vào ngày đại hôn, toàn bộ Ma Tông giăng đèn kết hoa, từng dải lụa đỏ trải dài từ chân núi lên tận đỉnh, rực rỡ chói mắt.
Thế nhưng, vì hôn lễ này quá đặc biệt, không ai trong Ma Tông hay các tu sĩ chính đạo đến dự dám nở nụ cười. Không khí như bị kéo căng, giống như một đốm lửa là đủ để thổi bùng thành trận chiến.
"Tiêu Đường Tình!"
Có người trong đám đông nhận ra hộ pháp Ma Tông đang phụ trách bố trí hôn lễ, liền nhếch môi cười lạnh, giọng châm biếm vang lên:
"Dưới trướng Trấn Nam tiên tôn có hai đệ tử—một kẻ gả cho Tông chủ Ma Tông, một người trở thành hộ pháp Ma Tông. Tiên tôn quả thật là..."
"Là cái gì?"
Một giọng lạnh như băng vang lên, cắt ngang câu nói đang dở.
Kiều Du dẫn theo đệ tử Huyền Thiên Tông đi tới, ánh mắt sắc bén quét về phía người kia, giọng nói không nặng nhưng đủ khiến người khác nghẹt thở:
"Ngươi có ý kiến gì về sư tôn của ta sao?"
Sắc mặt đối phương lập tức cứng lại, lúng túng đáp:
"Không có."
Kiều Du hừ lạnh, ánh mắt không buồn che giấu vẻ khinh thường, rồi dẫn người đi thẳng.
Khi lướt qua Tiêu Đường Tình, hai người chỉ khẽ liếc nhau, sau đó đồng thời quay đi, giống như chẳng hề quen biết.
"Hôm nay bản tông có hỉ sự, chư vị cứ ăn uống thoải mái, nhưng tốt nhất đừng gây chuyện."
Một tu sĩ Ma Tông đứng gần đó cười nhạt, giọng nói mang theo đe dọa:
"Nếu không... đừng trách chúng ta ra tay vô tình."
"Ngươi!"
Một đệ tử Thiên Cơ Môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-van-nguoi-ghet-han-trong-sinh-roi/2714382/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.