Mấy ngày sau, quân Sở tán loạn dưới sự bám đuổi của quân Tần cường đại vội thối lui về tiểu thành Cai Hạ bên cạnh bờ ô Giang, nơi này chính là tòa thành đầu tiên mà Hạng Vũ ngày đó chiếm được sau khi qua sông Tây tiến, hiện giờ nơi này lại trở thành con đường bại lui của Hạng Vũ.
Nhìn tường thành rách nát của Cai Hạ, tâm tình của Hạng Vũ vô cùng trẫm trọng. Từ những trận thắng như chẻ tre cho đến thất bại thảm hại, liên tục bại lui, đến nay lại trở về Cai Hạ, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nắm chặt dây cương, con ngựa bên dưới mệt mỏi thở phì phò, chậm rãi dừng bước. Hạng Vũ trẫm trọng nhìn về phía Cai Hạ, chỉ thấy trong trời chiều mênh mông, thành Cai Hạ có vẻ vô cùng nặng nề, dường như cũng đã ngửi thấy mùi tang thương trong không khí.
Nhìn Hạng Vũ vẻ mặt trĩu nặng, Ngu Cơ thúc ngựa tiến lên một bước, tới bên cạnh Hạng Vũ, thở dài nói: "Hạng đại ca, Cai Hạ chỉ cách Sở có một con sông, đại ca sao không phái người qua sông yết kiến Sở vương, xin ông ta phái binh tới."
Hạng Vũ khổ Sở lắc đầu, nói: "Sở Vương hiện giờ chỉ có ba vạn binh mã, chỉ vừa đủ tự bảo vệ mình, hiện giờ 30 vạn quân Tần đã đuổi tới, Sở Vương chắc gì đã chịu phái binh trợ giúp, chúng ta chỉ sợ..."
Ngu Cơ nhìn Hạng Vũ thần sắc ảm đạm, trong lòng đau xót, cắn răng nói: "Nếu không, để Ngu Cơ tới gặp Tần vương..."
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Hạng Vũ quát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tan-ba-nghiep/2189007/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.