Cửu Tư dùng một ngón tay vuốt lưỡi trủy thủ, hai mắt vẫn nhiễm trong huyết sắc nhìn thẳng vào khối thân thể nằm bất động của Túc Văn. Một đêm hoang dại đến sáng, Túc Văn cơ hồ chẳng còn sức lực để làm gì nữa, ngay cả khi muốn nói chuyện thì cổ họng cũng đau rát. Y nằm nghiêng, buông xuôi hai cánh tay vẫn in rõ dấu vết bị trói chặt xuống giường, dáng vẻ lờ đờ vô hồn.
Cửu Tư kéo Túc Văn nằm ngửa lại. Vẻ kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt phờ phạc của y. Y mấp máy môi yếu ớt: “Đừng…đừng Cửu Tư.”
“Yên tâm. Ta sẽ không làm nữa.” Cửu Tư mang nụ cười hung ác nhìn xuống hạ bộ Túc Văn. Ánh mắt hắn đi đến đâu thì lưỡi trủy thủ theo đến đó, thám hiểm một vòng rồi dừng lại trên đùi phải.
“Túc Văn, có phải bây giờ trông ta rất thê thảm? Thê thảm đến mức ngay cả ngươi cũng không muốn ở cạnh ta? Ngươi có phải đang âm thầm cười nhạo ta?”
Cửu Tư vừa hỏi vừa tì lưỡi trủy thủ xuống đùi Túc Văn. Một đường máu diễm lệ loang ra trên vùng da đã có dấu vết xanh đỏ của việc bị chiếm hữu thô bạo. Túc Văn cắn răng, nấc nghẹn: “Ta không có!”
“Đến tận lúc này mà ngươi vẫn nói dối ta?” Cửu Tư đè tay mạnh hơn, máu bắn vọt ra văng khắp tay hắn và mặt giường.
Túc Văn không cầu xin, không kêu than, hít mạnh lấy sức nói: “Ta thật sự không có.”
Cửu Tư rút trủy thủ, vuốt máu của Túc Văn đưa lên miệng nếm thử. Túc Văn rùng mình. Cơ thể suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-te-tu-bat-dac-di/207668/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.