Trạm Huyên đã từng nửa đêm nằm mơ, coi bản thân chính là thủ phạm gây ra cái chết của Liên Hoa nhi.
Bởi vì tận sâu trong đáy lòng hắn không tồn tại ý niệm tốt đẹp, cho nên trời cao mới cướp đoạt mất nàng.
Hắn yêu thương muội muội sâu sắc.
Đã từng chỉ coi Liên Hoa nhi như bảo bối muội muội để nuông chiều trong lòng bàn tay, nhưng còn nhớ ngày ấy, nàng và hắn ở hồ sen của Hạm Đạm cung thanh thản chơi cờ, Liên Hoa nhi trên người mặc tú liên đại thường đỏ tươi, lười biếng nghiêng người đánh cờ vây với hắn, dung nhan kiều diễm như hoa, da thịt óng ánh long lanh, giống như bông hoa xinh đẹp nhất sắp nở rộ, khơi dậy dục vọng bất kham của hắn, hắn muốn hôn mút đôi môi nàng, cởi bỏ xiêm y nàng, muốn cùng nàng nằm trên trướng mặc sức giao hoan.
Trạm Huyên lúc ấy mới khiếp sợ vì mình không còn coi Liên Hoa nhi như muội muội.
Lúc Trạm Liên mất, trái tim của hắn như trống rỗng. Hắn vuốt ve gương mặt đẹp như đang ngủ say, chỉ thấy mình cũng muốn chết theo nàng. Hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ của nàng, không hề vướng chấp niệm, không hề mang quan hệ gì. Hắn cuối cùng đã hiểu điểm quan trọng của Liên Hoa nhi với hắn, không chỉ là muội muội, không chỉ là khanh, mà nàng là Liên Hoa nhi độc nhất vô nhị.
Trời cao thương xót, nghe thấu tâm nguyện vô cùng vô tận trong lòng hắn, để Liên Hoa nhi trở lại bên cạnh hắn. Mặc dù nàng thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thien-hoa-khai/2183069/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.