Tuy rằng trong tay nải có nhiều quần áo tốt như vậy, nhưng trên người Điền Anh vẫn mặc bộ vải bông váy hoa dài, bởi vì đồ Cố Thừa Nam mua cho đều quá tốt, nàng không dám mặc, sợ vừa lơ đãng một chút liền hỏng.
Chính là khi gặp được đại tỷ, nhị tỷ, nàng giật mình nhận ra trên người hai tỷ tỷ đều không có mặc quần áo xám xịt như ở trong thôn nữa, mà quần áo kia chạm vào vừa mềm vừa nhẹ, màu sắc xinh đẹp, nhìn cả người cũng có tinh thần hơn nhiều.
" tỷ, hai người bây giờ đều mặc đồ tốt như vậy sao?" Điền Anh sợ hãi hỏi.
Tiểu Liễu lắc lắc quần áo trong tay nải nhìn nhìn, cười ha ha: " xem ra, cố thừa nam mua đồ cho muội, muội không dám mặc. không sao đâu Anh Tử, về sau không cần không dám tiêu tiền, chúng ta có bản lĩnh kiếm tiền, ta cùng tỷ tỷ đã cân nhắc xong chuyện buôn bán, chuẩn bị cũng được kha khá rồi, hiện tại chỉ còn thiếu một vị tri của hàng tốt thôi."
Anh Tử mắt sáng ngời hâm mộ nhìn hai tỷ tỷ: " muội cảm thấy hai tỷ càng ngày càng lợi hại hơn rồi."
A Huyên đang chơi đùa trên ghế đu, thấy dì nhỏ đi vào, chớp chớp mắt nhìn, nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ được người trước mắt là ai.
" a Huyên, không nhận ra dì nhỏ sao?" Anh Tử vui sướng chạy tới, ngồi trên ghế đu, đưa hai tay lên đầu, giống như bò mà kêu " mu.." một tiếng.
a Huyên cười lên, vỗ vỗ tay, đột nhiên nghĩ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tho-ren-tieu-mat-dao/2679040/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.