Hàn Phong sau khi tỉnh lại, nhìn thấy người nào đó ngủ gục bên giường bệnh của mình thì bất giác mỉm cười.
Ngô Phàm cảm nhận được sự lay động của hắn cũng ngồi dậy, yên lặng nhìn Hàn Phong.
"Đại thúc, ngươi không có gì muốn nói với ta?" Hàn Phong quyết định lên tiếng, phá vỡ không gian quá mức trầm mặc.
Mục quang âm trầm bất định kia cứ xoáy sâu vào Ngô Phàm khiến y hoang mang, ánh mắt cụp xuống cúi đầu nhìn sàn nhà. Y vẫn là vô pháp nhìn thẳng vào hắn a.
"Không cho phép cúi đầu" Hàn Phong nhíu mày giận dỗi. Hắn vươn tay nâng cằm Ngô Phàm.
"Cảm... cảm ơn ngươi" Ngô Phàm tránh né sự đụng chạm của hắn, nhỏ giọng nói. Lời này của y là thực lòng. Nếu không có người này, tiểu Ân có lẽ đã...
"Nếu thực lòng muốn cảm ơn thì ngẩng đầu lên" Hàn Phong gằn từng tiếng.
Ngô Phàm giật mình, bàn tay vô thức nắm chặt tấm gra giường.
Phải tới vài chục giây sau đó, Ngô Phàm mới chậm rãi nâng mặt, nhưng vẫn thuỷ chung không dám nhìn thẳng hắn. Hàn Phong kiên nhẫn chờ đợi, cho tới khi nhận ra y vẫn không nguyện ý nhìn hắn thì liền bùng nổ.
"Đại thúc, mi rất đáng giận. Ta đã vô pháp nhẫn với mi rồi" Hắn hừ một tiếng gầm nhẹ làm Ngô Phàm sợ hãi. Y quay đầu gắng gượng nhìn thẳng vào mắt hắn, hàng mi hơi run rẩy khiến tầm mắt trở nên vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Hài lòng khi nhìn thấy hành động của Ngô Phàm, nhưng hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-thuc-toi-muon-anh/2562908/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.