Những bài đăng của tài khoản tiếp thị, không mấy ngày sau đều bị gỡ xuống hết.
Chiến dịch tiếp thị *****ên cho bộ phim mới của Thạch Bán Lôi cứ thế lặng lẽ đổ xuống sông xuống biển.
Khi Lâm Kha và người đại diện của cô ta còn đang ngơ ngác, một đoạn phỏng vấn Biên Triệt ở Thái Lan lặng lẽ leo lên top tìm kiếm nóng.
Không ai liên hệ hai chuyện này với nhau, Phó Chỉ Tranh cũng chỉ đơn thuần là một người qua đường hóng hớt, cô ấy xem xong video từ đầu đến cuối, bắt đầu “ân cần hỏi han” Diệp Thanh Sanh.
Tranh Tử: “Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên?”
Tranh Tử: “Không phải hôn nhân môn đăng hộ đối, là tình yêu?”
Tranh Tử: “Nếu không phải là người lớn lên cùng cậu từ nhỏ như tớ, tớ suýt chút nữa đã tin vào lời ngon tiếng ngọt của Biên Triệt rồi.”
Tranh Tử: “Khó thở quá anh bạn.jpg”
Phó Chỉ Tranh nhìn chằm chằm vào khung chat của hai người, phía trên có dòng chữ “Đối phương đang nhập”, nhưng mãi mà không thấy Diệp Thanh Sanh trả lời, cô ấy không khỏi rơi vào tự hoài nghi: “Không phải chứ? Chuyện bất hòa năm xưa của hai cậu đều là giả vờ?”
Chiều cuối tuần, dòng xe ở vành đai 2 Kinh Thị di chuyển chậm chạp.
Diệp Thanh Sanh ngồi ở ghế sau, xóa dòng trả lời đã soạn xong, Phó Chỉ Tranh càng nhiều chuyện, cô càng không muốn để cô ấy được như ý, dù sao trả lời gì cũng sẽ bị cô ấy suy diễn quá mức.
Cô bỏ chặn Biên Triệt, chuyển tiếp đường link kia cho anh, lại thêm một câu châm chọc: “Kỹ năng diễn xuất của anh thật sự cần phải nâng cao.”
Dạo này Biên Triệt ăn ngon ngủ kỹ, tinh thần sảng khoái, tuy vẫn chưa tiến hành đến bước cuối cùng, nhưng những lợi ích cần chiếm thì đều đã chiếm hết.
Anh ra hiệu tạm dừng cho vị phó tổng đang báo cáo, bắt đầu chuyên tâm trả lời tin nhắn của vợ.
“Xem kỹ nội dung video, nếu truyền thông phỏng vấn em, nhớ đừng để lộ sơ hở.”
Vẫn là cái bộ dạng đắc ý đó, Diệp Thanh Sanh nghiến răng gõ chữ: “Dựa vào cái gì mà đi theo kịch bản của anh? Anh có bàn bạc với tôi chưa?”
Cô liếc nhìn Weibo, độ hot của chủ đề liên quan đến Biên Triệt vẫn đang tăng cao, cũng gián tiếp cho thấy công chúng có nhu cầu khám phá chuyện bát quái của nhân vật tài chính mạnh mẽ đến mức nào, đôi khi thậm chí còn vượt qua giới giải trí.
Trước khi xuống xe, nhận được tin nhắn trả lời của Biên Triệt: “Anh cũng muốn bàn bạc với em, chẳng phải em chặn số anh rồi sao?”
Dạo này anh phản công khá yếu ớt, Diệp Thanh Sanh tắt màn hình điện thoại.
Thật là chán.
Tài xế dừng xe trước phòng tranh Cổ Hiên, chủ phòng tranh Tôn Liêu Đình đích thân ra đón, vừa gặp mặt đã thân thiết khoác tay cô: “Bảo bối, cuối cùng em cũng đến rồi.”
Diệp Thanh Sanh cong môi cười: “Đã sớm muốn xem tác phẩm của chị, lần này cuối cùng cũng có cơ hội.”
Vệ sĩ đi trước mở đường, nhân viên làm việc dường như đã biết trước cô sẽ đến, đứng thành hai hàng cúi đầu chào đón, cái kiểu dàn cảnh này thật khí thế ngút trời.
Hôm nay có không ít cô gái xuất thanh danh giá trong giới có mặt, có thể được chủ nhà ra tận cửa đón tiếp thì không có mấy ai. Đám chị em bạn dì rởm trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó thân thân mật mật vây quanh lại, nâng đỡ Diệp Thanh Sanh vào giữa.
“Thanh Sanh, bộ trên người cậu là hàng hot của tuần lễ thời trang Paris phải không, đẹp quá đi.”
“Dạo này giao mùa, sao da dẻ của cậu vẫn tốt thế này?”
Có người nhân cơ hội quảng cáo cho mình: “Dạo này tớ mới mở trung tâm chăm sóc da, Thanh Sanh, khi nào cậu ghé qua chơi nhé.”
Diệp Thanh Sanh hơn ai hết biết rõ, những lời nịnh nọt này hư tình giả ý đến mức nào, nhưng ai có thể từ chối những lời khen ngợi ngọt ngào như rót mật vào tai chứ, thế là rất nể mặt mà đồng ý.
Có người hỏi: “Đúng rồi, sao Chỉ Tranh không đến?”
“Cô ấy đi Nam Cực xem chim cánh cụt rồi.”
Diệp Thanh Sanh khéo léo chuyển chủ đề: “Đừng quan tâm cô ấy, chúng ta vào trong thưởng thức tác phẩm của họa sĩ vĩ đại thôi nào.”
Mấy cô gái vốn dĩ đến để ủng hộ Tôn Liêu Đình, lúc này đương nhiên là cung kính không bằng tuân lệnh.
Trong phòng triển lãm chảy trôi tiếng vĩ cầm du dương êm ái, những bức tranh sặc sỡ trên nền tường trắng càng thêm nổi bật, vì tối qua ngủ không ngon, cả người Diệp Thanh Sanh ủ rũ rã rời.
Nói đúng hơn là, tuần này cô ngủ không ngon giấc ngày nào, đêm nào cũng bị cưỡng chế “chữa bệnh”, dù cô trốn đến bất cứ góc nào trên giường, hình như cuối cùng cũng sẽ rơi vào ma trảo của Biên Triệt.
Cô xem nhanh qua toàn bộ buổi triển lãm, rồi chụp lại tác phẩm đắt nhất có tên “Luyến Ái”.
Lúc quẹt thẻ, đột nhiên có người gọi tên cô với vẻ kinh ngạc khoa trương: “Thanh Sanh?”
Diệp Thanh Sanh nhìn theo hướng giọng nói, tiếng giày da vội vã từ xa đến gần, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang vẫy tay với cô, khuyên tai kim cương một bên, đeo chéo một chiếc túi hàng hiệu, ăn mặc rất thời trang, vừa nhìn đã biết không phải đàn ông thẳng.
Là chuyên gia trang điểm Kevin của cô.
Lần trước Diệp Thanh Sanh gặp anh ta là ở đám cưới của mình, giờ phút này cũng thêm phần vui mừng khi gặp người quen, bắt tay hàn huyên: “Sao anh cũng đến đây?”
Kevin nháy mắt với cô: “Tôi đến cho có số lượng.”
Anh ta dựa vào chuyên môn của mình để giao du trong giới con nhà giàu, đương nhiên sẽ không mua những tác phẩm mà mấy cô gái kia tùy tiện mua có giá sáu con số.
So với đám chị em bạn dì rởm kia, Kevin thân thiết với cô hơn nhiều, anh ta dùng con mắt chuyên nghiệp để đánh giá lớp trang điểm của cô, nhanh chóng nhìn ra manh mối: “Bảo bối, dạo này sắc mặt của cô sao mà tệ thế?”
“Có à? Tôi thấy cũng được mà.”
Chuyên gia trang điểm là người biết nhiều bí mật nhất trong giới, Diệp Thanh Sanh đương nhiên sẽ không nói thật.
Kevin ghé sát cô, lông mày gần như nhíu lại thành hình chữ bát: “Trời ơi, tình trạng da dẻ của cô bây giờ tệ hơn cả hôm đám cưới nữa đấy.”
Quan hệ thật sự tốt, ánh mắt cũng thật sự lắm chuyện: “Đời sống vợ chồng không hòa hợp à?”
Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Thanh Sanh cứng lại, ra hiệu im lặng, “Không có chuyện gì đâu, chỉ là dạo này ngủ không ngon thôi.”
Kevin gật đầu, vẻ ngoài hào nhoáng chỉ là bề mặt của giới này, có không ít quý bà, cô gái xuất thân danh giá mắc bệnh trầm cảm. Diệp Thanh Sanh yêu ghét rõ ràng, người đẹp mà lại hào phóng, anh ta rất quý cô.
Đặc điểm của bạn thân gay là thích lo chuyện bao đồng, anh ta nói: “Hôm nay vừa hay tôi hẹn được một ông thầy thuốc Đông y, cô đi khám cùng tôi đi.”
“Không cần đâu, lần sau tự tôi đi là được rồi.”
Kevin khoác vai cô, khuyên nhủ hết lời: “Cô có biết ông thầy thuốc Đông y đó khó hẹn đến mức nào không? Tôi dẫn cô đi còn phải đối mặt với nguy cơ bị ông ấy đuổi ra ngoài đấy… ” Đuôi mắt và chân mày đều diễn giải cái kịch bản “Bệnh tật thì đừng kiêng kị” và “Đi khám bệnh thì đừng chọn ngày lành tháng tốt”.
Phòng khám Đông y Chính Thảo Đường cũng ở Nhị Hoàn, cách phòng tranh Cổ Hiên chỉ mười mấy phút đi xe, tài xế nhanh chóng đưa hai người đến nơi.
Đến khi vào Chính Thảo Đường rồi, Diệp Thanh Sanh vẫn chưa hiểu rõ, thế nào mình lại bị Kevin lắm lời lôi kéo đến phòng khám Đông y.
Tiếng chuông cảm ứng tự động “Hoan nghênh quý khách” vang lên, cô y tá bàn trước nói vài câu rồi cúp máy, lộ ra nụ cười tám răng lịch sự: “Xin hỏi có hẹn trước không ạ?”
Kevin lấy chứng minh thư ra đưa cho cô ấy: “Tôi hẹn bằng tên này.”
Cô y tá tra cứu hồ sơ đăng ký trên máy tính: “Anh Chương Khải, hẹn ngày hai mươi lăm tháng bảy, mời đi theo tôi.”
Thì ra là phải xếp hàng tận ba tháng.
Kevin không tính là thế hệ con nhà giàu, nhưng trong giới thì giao thiệp rộng rãi, đến anh ta mà cũng phải xếp hàng lâu như vậy, đầu óc Diệp Thanh Sanh lập tức tỉnh táo.
Đông y không giống Tây y, âm hư dương hư thận hư tỳ hư, luôn có thể chẩn ra vài vấn đề. Dù không có gì nghiêm trọng thì phụ nữ mỗi tháng đều xuất huyết nhiều, khí huyết bất túc, tay chân lạnh ngắt đều tính là bệnh đúng không?
Đến lúc đó cô ném kết quả chẩn đoán vào mặt Biên Triệt, rồi đường đường chính chính đuổi anh ra phòng khách, vậy thì quá hoàn hảo.
Nghĩ thông suốt điều này, cả người cô lập tức trở nên thoải mái.
Trên đường đi lên lầu hai, đi ngang qua hàng hàng tủ thuốc Đông y cao ngất, Kevin phổ cập kiến thức cho cô: “Bảng hiệu vàng của Chính Thảo Đường chính là giáo sư Trương Viễn, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, là chuyên gia được hưởng trợ cấp đặc biệt của chính phủ, không chỉ phải xếp hàng trước ba tháng, mà mỗi ngày chỉ khám cho mười người.”
Trong phòng khám không có ai, cô y tá đẩy cửa mời họ vào, Kevin quen thuộc ngồi đối diện giáo sư Trương, cổ tay tự nhiên đặt lên gối bắt mạch.
Giáo sư Trương dùng ngón giữa và ngón áp út gõ nhẹ lên mạch, vài giây sau, nói một câu: “Đổi tay khác.”
Nhịp tim tăng nhanh, bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta không tự chủ được mà căng thẳng, hai tay Diệp Thanh Sanh nắm chặt, đứng từ xa quan sát.
Giáo sư Trương lại nhìn nhìn rêu lưỡi của anh ta, đặt kính lão sang một bên, giọng nói chậm rãi: “Chàng trai trẻ bị rối loạn cương dương à.”
Vãi!
Thật là sét đánh giữa trời quang.
Kevin thì chưa sao, Diệp Thanh Sanh gần như muốn độn thổ, cô thậm chí không biết nên đặt mắt vào đâu, mới có thể thoát khỏi cục diện lúng túng đến nghẹt thở này.
Thảo nào người ta nói Đông y có thể đọc được quyền hạn cơ thể, mẹ ơi, cô muốn về nhà.
Nhận ra sự khác thường của người đi cùng, bác sĩ Trương đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô gái, cô là bạn gái của cậu ấy à?”
Trong phòng khám, tĩnh lặng như tờ.
Đầu óc Diệp Thanh Sanh ong ong, vội vàng phủ nhận: “Không phải, chúng tôi chỉ là bạn.”
“Không phải thì tốt.”
Bác sĩ Trương nhìn lại Kevin: “Với tình trạng của cậu, cô gái nào lấy cậu, chính là xui xẻo cả đời.”
Trán Diệp Thanh Sanh hiện lên ba vạch đen, thật là tuyệt vọng, cô tình cờ lại là người xui xẻo đó.
Kevin thì không để bụng, xu hướng tính dục của anh ta trong giới từ lâu đã không phải là bí mật, có hay không có chướng ngại cũng thật sự không quan trọng với số 0, thế là thái độ đặc biệt thản nhiên: “Bác sĩ, rối loạn cương dương tôi không cần chữa, bác xem tôi còn vấn đề gì khác không?”
Trong câu nói này ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa, giáo sư Trương tuổi cao không hiểu, còn tưởng rằng anh ta sĩ diện ngại nói: “Không sao, chàng trai trẻ, may mắn là cậu gặp được tôi, chữa bệnh này tôi có bài thuốc gia truyền.”
Kevin có chút cạn lời, dứt khoát nói thẳng: “Tôi thích đàn ông, rối loạn cương dương không chữa, bác xem giúp tôi bệnh khác.”
Giáo sư Trương: …
Có lẽ là vì bị sốc hơi lớn, ông ấy im lặng một lúc, đầu ngón tay lại đặt lên mạch: “Sau này ít uống rượu nhẹ, uống thì uống loại trên ba mươi tám độ…”
Thật là thần kỳ, ngay cả thói quen sinh hoạt của Kevin cũng nói ra không sai lệch là bao, chuyện này gần giống như bói toán vậy.
Vì thuốc đều là sắc ngay, nên hẹn lấy thuốc vào ngày mai.
Ra khỏi Chính Thảo Đường, Kevin còn tiếc nuối thay cô: “Cơ hội tốt như vậy, sao cô lại không xem?”
“Người ta xếp hàng lâu như vậy, tôi vừa đến đã chen ngang, quá thất đức.”
Trong lòng Diệp Thanh Sanh nghĩ là, có xem thì cũng không thể xem cùng cái miệng rộng như anh được, bác sĩ Trương nói chuyện quá thẳng thắn, nếu thật sự bị ông ấy nhìn ra bí mật riêng tư gì, hình tượng tiểu thư số một Kinh Thị mà cô dày công xây dựng bao năm qua, có mà tan tành.
Vì ngày mai Kevin đã bắt đầu uống thuốc, tối nay phải tranh thủ thời gian đi bar, tự bắt taxi đi trước.
Diệp Thanh Sanh nhìn đèn xe taxi biến mất khỏi tầm mắt, trong đầu lóe lên điều gì, cô quay trở lại Chính Thảo Đường, chạy một hơi lên lầu hai.
Giáo sư Trương đang cúi đầu viết đơn thuốc, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Thanh Sanh đi thẳng đến trước mặt ông ấy: “Bác sĩ Trương, bác nhất định phải cứu bạn tôi, anh ấy chỉ mạnh miệng thôi, có người đàn ông nào lại không muốn chữa bất lực chứ? Vừa nãy anh ấy còn khóc lóc một trận ở dưới lầu.”
Mắt cô sáng ngời, nói tiếp: “Bài thuốc gia truyền của bác, tôi thay anh ấy lấy một phần được không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.