Đèn văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hằng Nhất sáng trưng.
Biên Triệt lặng lẽ xem tài liệu, bữa khuya mà Bành Vũ chuẩn bị cho anh đặt một bên, không hề động đến.
Gần kết thúc thì điện thoại hiện thông báo mới.
Anh liếc nhìn màn hình, tin nhắn của Phó Chỉ Tranh hiện lên: “Anh đoán xem chúng tôi gặp ai ở Roff này”
Biên Triệt không có hứng thú chơi trò đoán chữ với cô ấy, nhấn nút gọi nội bộ, bảo Bành Vũ vào: “Tài liệu ký xong rồi.”
Đúng vậy, Bành Vũ cũng đã nghỉ việc ở YYBB, vẫn là trợ lý của anh.
Tin nhắn thứ hai tiếp tục đến: “Đã đọc không trả lời đúng không? Có gan thì đừng đến, vừa hay để Trịnh Đức Văn đưa tôi và Thanh Sanh về nhà.”
Một tiếng “cạch” vang lên, ghế xoay một tiếng động lớn, khi Bành Vũ vào thì văn phòng đã trống không.
Quãng đường bốn mươi phút, Biên Triệt chỉ dùng hai mươi phút đã đến.
Cũng không phải rất sốt ruột, thuần túy là vì giờ cao điểm buổi tối đã qua, xe cộ thông thoáng thôi.
Gió đêm tháng mười đã mang theo hơi lạnh, biển hiệu hội sở Roff rất sáng, mấy người đứng trong ánh đèn.
“Về nước khi nào vậy?”
Mái tóc trước trán Biên Triệt khẽ lay động.
Hình như căn bản không định nghe câu trả lời của Trịnh Đức Văn, anh vừa hỏi câu này vừa trắng trợn quay sang nhìn Diệp Thanh Sanh đang khoanh tay đứng, trực tiếp cởi áo vest: “Sao lại mặc ít thế này?”
Phân biệt đối xử trắng trợn.
Có lẽ là lớp lọc năm xưa quá dày, luôn cảm thấy người có thể khiến Diệp Thanh Sanh nhận thư tình nhất định có chỗ hơn người, nhưng cái cảm xúc này khi nhìn thấy người thật thì lập tức tan thành mây khói.
Không cao bằng anh, không đẹp trai bằng anh, không giàu bằng anh, cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà đi gửi thư tình.
Vai Diệp Thanh Sanh trĩu xuống, hương tuyết tùng quen thuộc bao trùm, khóe môi cô cong lên một độ cong đẹp mắt, biết rõ còn hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Anh vừa tiếp quản tập đoàn Hằng Nhất, động chạm đến lợi ích của không ít người cũ, rất nhiều dự án gặp phải trở lực lớn, đã tăng ca liên tục hai tháng, vừa nãy trước bữa tiệc cô còn dặn tài xế nhà đưa bữa tối đến.
“Tiện đường.”
Phó Chỉ Tranh “Xì” một tiếng bật cười, cái kiểu tiện đường gì chứ? Bất quá không vạch trần lời nói dối của anh.
Ngược lại cô ấy muốn xem tiếp, tiếc là tài xế đến không đúng lúc, chỉ có thể quyến luyến không rời mà tạm biệt, còn làm dấu tay bên tai với Diệp Thanh Sanh, thề phải hóng được chuyện đến cùng.
Diệp Thanh Sanh vẫy tay với cô ấy xong, dùng ánh mắt ám chỉ Biên Triệt, bên cạnh vẫn còn một người đang thở đấy.
Đêm khuya đột nhiên nổi sương, không khí ẩm ướt.
Hình như cuối cùng Biên Triệt cũng nhớ ra người bạn cũ lâu ngày không gặp này, đáy mắt thoáng hiện vẻ tùy hứng, khóe môi cong lên cười: “Trước đây lúc tôi kết hôn với Thanh Sanh, đã bảo Tùy Dịch gửi thiệp mời cho cậu rồi, cậu ấy nói cậu ở nước ngoài.”
Khi anh nói chuyện, đôi mày kiếm hơi nhướn lên, khí chất bất kham từ trong ra ngoài mạnh mẽ xâm chiếm.
“Chúc mừng hai người.”
Trịnh Đức Văn cười giải thích: “Sau khi tôi ra nước ngoài đã đổi số liên lạc, sau này Tùy Dịch liên lạc với bạn học của tôi ở Anh, lúc đó tôi đang bận làm luận văn, thật sự không có thời gian về nước, thật xin lỗi.”
Diệp Thanh Sanh khẽ chớp mắt.
Được rồi, cũng đến lúc này mới biết rốt cuộc Biên Triệt thù dai đến mức nào – người tám trăm năm không liên lạc, chỉ vì từng nhận thư tình của cô, mà qua bao nhiêu người cũng phải gửi thiệp mời kết hôn cho người ta.
Đồng thời trong lòng “lộp bộp” một tiếng, chẳng lẽ anh rảnh đến mức thống kê hết tất cả những người từng viết thư tình cho cô, rồi đích thân gửi thiệp mời sao? Nếu thật là như vậy, cô sẽ không bao giờ muốn tham gia bất kỳ buổi họp lớp cấp ba nào nữa.
“À phải, có cần kết bạn không?”
Giọng nam trầm ấm phá vỡ sự im lặng, Biên Triệt đưa điện thoại qua: “Điện thoại vợ tôi đầy bộ nhớ rồi, hay là cậu kết bạn với tôi đi, có chuyện gì tôi chuyển lời.”
…
Chiếc Koenigsegg tăng tốc lên đường, đài phát bài “Lâu rồi không gặp”, hệ thống âm thanh xe được độ lại, cảm giác vòm lập thể rất mạnh, giọng hát của Trần Dịch Tấn như đang kể chuyện, nhẹ nhàng mượt mà.
Đèn neon hắt vào cửa sổ xe, hai tay Biên Triệt đặt lên vô lăng, ánh mắt luôn nhìn đường.
Diệp Thanh Sanh dựa vào cửa sổ xe, yên lặng nghe nhạc một lúc, khi chờ đèn đỏ, cô vặn nhỏ âm lượng, nghiêng đầu nhìn anh.
Sự chú ý này trong không gian nhỏ hẹp căn bản không thể làm ngơ, anh quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Càng để ý, càng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô cong khóe môi, như một sự khiêu khích không lời: “Ai nói điện thoại em đầy bộ nhớ?”
Biên Triệt thản nhiên nói: “Chẳng phải hai ngày trước em còn nói muốn đổi điện thoại có bộ nhớ lớn hơn sao?”
“Đó là vì em tải rất nhiều phim bộ, nhưng cũng không đến nỗi nhỏ đến mức ngay cả một người liên hệ cũng không chứa nổi chứ.”
Anh khẽ cười: “Anh đẩy WeChat của Trịnh Đức Văn cho em nhé?”
“Được thôi.” Khóe môi Diệp Thanh Sanh nở nụ cười ngọt chết người.
Biên Triệt không đáp lời nữa, trong xe lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng bài hát vẫn đang lặp lại.
Mười giờ đêm, anh dừng xe trước cổng trung học Lễ Đức.
Sương mù buổi tối càng dày hơn, những tòa nhà kiến trúc kiểu châu Âu ẩn hiện, cánh cổng đen đóng chặt, chỉ có ngôi nhà ở cổng lấp ló ánh sáng màu cam.
Biên Triệt hạ cửa kính xe, gió lạnh ùa vào, anh lạnh lùng nói: “Lúc đó anh ở đây.”
Diệp Thanh Sanh không hiểu.
Anh nhìn sang, ánh mắt hòa lẫn bóng đêm, có chút phức tạp, cũng có chút nóng bỏng.
“Anh chính là ngồi ở đây, nhìn thấy em nhận thư tình của cậu ta.”
Biên Triệt không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, góc nhìn của anh là, cô gái mình thích đã nhận lời tỏ tình của người khác.
Hơi thở Diệp Thanh Sanh bất giác nặng hơn nửa nhịp.
Hai người im lặng nhìn nhau, một thứ gì đó rất dịu dàng chảy trôi giữa họ.
“Nếu ngày đó người đưa thư tình cho anh là em, em cũng sẽ nhận.”
Ánh mắt đùa cợt, giọng điệu trêu ghẹo.
Một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh, hơi hếch lên, cong cong, mang theo ý cười rõ rệt, còn sáng hơn cả vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm.
Biên Triệt chợt nhận ra, trầm ngâm nhìn cô, khàn giọng: “Ý gì?”
“Nghĩa đen.”
Anh cúi xuống gần đầu cô, bàn tay giữ chặt sau gáy cô, nhất quyết bắt cô nói rõ ràng.
Diệp Thanh Sanh thuận theo lực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vùi vào ngực anh, ngoan ngoãn cọ cọ như mèo con.
“Bây giờ có một câu hỏi trắc nghiệm đặt ra trước mặt anh, nếu anh muốn đáp án, chúng ta sẽ ngủ riêng một tháng; ngược lại, nếu anh không cần đáp án, em có thể cùng anh mở khóa một địa điểm mới…”
“Anh muốn đáp án.” Biên Triệt không hề do dự một giây.
Diệp Thanh Sanh bất ngờ ngẩng đầu: “Ngủ riêng cũng không sao sao?”
Anh siết chặt cánh tay, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, thở dài thật lâu: “Ngày tháng của chúng ta sẽ còn rất lâu rất lâu, nhưng anh muốn cho tuổi thanh xuân của mình một đáp án.”
Tối hôm đó, Biên Triệt nhận được một đáp án ẩn chứa một phần thông tin.
Vậy là đủ rồi.
Biết trong suốt thời thanh xuân, trong lòng Diệp Thanh Sanh không chừa chỗ cho bất kỳ người đàn ông nào, anh không còn tiếc nuối.
Biên Triệt cũng thật sự giữ lời mà ngủ ở phòng khách, nhưng ngày *****ên ra khỏi lãnh cung, anh đã tự thưởng cho mình việc mở khóa địa điểm mới là phòng tập thể hình.
“Bảo bối, gân cốt em mềm quá.”
Nhiệt độ trong phòng thích hợp, nhưng có một thứ nóng bức khó chịu không tan, Diệp Thanh Sanh không chịu nổi nữa, đuôi mắt đỏ hoe mắng anh: “Đồ khốn, em có phải là người luyện múa đâu.”
Tư thế đứng một chân quá xấu hổ, cô đứng không vững, hai tay chỉ có thể bám lên người anh, tiếng ***** và nhịp điệu có quy luật như thủy triều ập đến.
Biên Triệt hôn nhẹ lên ngón chân trắng nõn của cô, điều chỉnh tần suất, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa: “Có lẽ là lâu quá không được hầu hạ, anh chậm một chút.”
Sau khi anh chậm lại thì càng giày vò hơn.
Mồ hôi mỏng phủ lên người cô một vẻ đẹp mơ hồ, một tay Biên Triệt bế cô lên, tiếp tục khai phá nguồn nước.
Khoảnh khắc đó, cô bị sóng triều đẩy lên đỉnh cao.
Chưa kịp khóc, đợt sóng mới lại bắt đầu…
Biên Triệt dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy, tuy đã chay tịnh một tháng, nhưng những lần thiếu nợ đều phải trả đủ.
Khoảnh khắc Diệp Thanh Sanh mất ý thức rút ra một kết luận, không thể cho anh vào lãnh cung nữa ——
Quá hại eo.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, phim truyền hình Lạc Thần chính thức định ngày phát sóng, Diệp Thanh Sanh nhận được lời mời tham dự buổi công chiếu.
Dạo này trời lạnh, cô dậy muộn, khi đi vệ sinh, trên quần lót xuất hiện một chút vết máu, hormone rối loạn lại khiến cô chìm vào nỗi buồn man mác.
Ánh nắng yếu ớt, cô lại nằm trở về giường, có lẽ là do kỳ kinh nguyệt, cả người đều rũ rượi.
Điện thoại có tin nhắn của Biên Triệt: “Bảo bối, tối anh tăng ca, bảo tài xế đưa em đi dự công chiếu, anh cố gắng đến đón em.”
Lại tăng ca?
Cô khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng bất giác chu lên, gõ chữ: “Em có tài xế, cần gì anh đón?”
Lời này vừa nghe đã mang theo cảm xúc.
Biên Triệt không hề chậm trễ một giây nào trả lời: “Xin lỗi, dạo này cuối năm bận quá, ăn Tết anh đưa em đi nghỉ dưỡng, được không?”
Ai thèm?
Diệp Thanh Sanh khóa màn hình điện thoại ném sang một bên, lại mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại là nghe thấy tiếng gõ cửa của người giúp việc.
“Bà chủ, các thầy đến rồi ạ.”
Cô tắm rửa xong, thay bộ đồ mặc nhà dài tay xuống lầu.
Trong phòng khách truyền đến tiếng trò chuyện khẽ khàng, trước một giá treo đầy váy dạ hội cao cấp, chuyên gia tạo hình đang bàn bạc tạo hình buổi tối của cô với Kevin.
Diệp Thanh Sanh vừa ngồi xuống ghế mềm, hai thợ làm móng lập tức mỗi người một bên chăm sóc tay cho cô, Kevin mở chiếc hộp trang điểm ba tầng tại chỗ, dưỡng da trước khi trang điểm cho cô.
Tất cả mỹ phẩm và dụng cụ trang điểm đều là đồ mới mở, sau khi hỏi vài câu về thành phần, cô liền mặc kệ anh ta làm gì thì làm.
Diệp Thanh Sanh không muốn lấn át vẻ đẹp của các nhân vật chính, bèn bảo Kevin trang điểm cho cô nhẹ nhàng, tóc đều búi sau đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài đẹp như tranh vẽ, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế.
Kevin trang điểm cho nhiều minh tinh như vậy, rất ít người có làn da đẹp như cô, anh ta dùng cọ nhẹ nhàng tán phấn má hồng, tán thưởng: “Khi nào cô mới mọc vài nốt mụn, để tôi cân bằng lại chút?”
Diệp Thanh Sanh liếc anh ta: “Người trước đây từng thấy tôi mọc mụn, đã bị tôi ám sát rồi, anh chắc chắn muốn mạo hiểm tính mạng để xem không?”
Trong phòng khách vang lên tiếng cười.
Vì thảm đỏ ở ngoài trời, cô không muốn vì phong độ mà bỏ qua nhiệt độ, đặc biệt chọn một chiếc váy dài màu hồng ***** chất liệu dày dặn, lại khoác thêm chiếc khăn choàng lông nhân tạo.
Lễ ra mắt phim trực tiếp lúc tám giờ, thảm đỏ bắt đầu trước một tiếng, Lương Dục và Chương Tầm là khách mời cuối cùng, những người khác không có yêu cầu về thứ tự.
Vốn dĩ Lương Dục sắp bị nhà đầu tư thay thế, sau vẫn là đạo diễn Thạch đến chỗ Biên Triệt cầu xin, cộng thêm Diệp Thanh Sanh xin xỏ, mới được giữ lại.
Cuối cùng Biên Triệt nương tay, cũng là vì câu nói của cô: “Anh mà khiến Lương Dục rút khỏi giới, ngược lại giống như em có gì đó với anh ta, em và anh ta đường đường chính chính đứng chung sân khấu, ngược lại có thể phá tan tin đồn.”
Vậy thì hôm nay chính là ngày tốt nhất để phá tan tin đồn, tập đoàn Hằng Nhất và Diệp thị đều nghiêm túc chờ đợi, đợi sau thảm đỏ sẽ dẫn dắt dư luận.
Khi chiếc xe từ từ dừng lại, Diệp Thanh Sanh đã nghe thấy người dẫn chương trình giới thiệu hâm nóng, cô nén ngực bước xuống xe.
Đèn flash nháy điên cuồng, người hâm mộ không biết cô là ai, nhưng không ảnh hưởng đến việc họ la hét.
Bởi vì, cô thật sự quá đẹp.
Một chiếc váy dài màu đen* tôn lên làn da trắng như tuyết, đôi bông tai và vòng cổ hồng ngọc đồng bộ, lắc lư duyên dáng theo từng cử động đầu, ánh mắt vô tình lướt qua, đẹp đến nao lòng.
*Trong bản raw tác giả viết màu đen, mình đã kiểm tra lại nhiều lần rồi nha, nhưng phần trên và ngoại truyện tác giả đều viết màu hồng.
Diệp Thanh Sanh lưu lại tên mình trên bức tường ký tên, ngoài cửa truyền đến tiếng la hét càng thêm nhiệt liệt, cô không cần quay đầu cũng biết nhân vật chính đã đến, cô không nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình, xách váy, đi thẳng về phía bên trong hội trường.
Chỗ ngồi bên trong đều đã được sắp xếp trước, diễn viên chính và đạo diễn ngồi hàng đầu, các nhà đầu tư ngồi hàng thứ hai, Diệp Thanh Sanh được xếp ở vị trí hàng thứ ba, cạnh Tề Vân Sơn và Lộ Hân, cô khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Cách giờ phát sóng trực tiếp buổi công chiếu khoảng hai mươi phút, các ghế ngồi gần như đã đầy, không biết có phải do quá nhiều người khiến không khí loãng đi không mà ngực cô có chút khó chịu.
Mười phút sau, Lương Dục từ cửa đi vào, khi xuống cầu thang, liếc mắt một cái đã thấy Diệp Thanh Sanh ngồi ở lối đi.
Về cái tìm kiếm nóng lần trước, anh ta có quá nhiều điều cần giải thích, không chỉ là liên lụy đến cô khiến anh ta bất an, mà còn liên quan đến sự nghiệp diễn xuất của chính mình.
Anh ta dừng bước ở bậc thang chỗ Diệp Thanh Sanh, giữ khoảng cách xã giao một mét khá lịch sự, khóe môi khẽ nhếch lên: “Bà Biên, cô đến rồi.”
Cái cảm giác khó chịu kia lại tăng lên.
Diệp Thanh Sanh ngồi im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Chào thầy Lương.”
Những người xung quanh đều hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng cô biết, những người đó ở góc đã tám chuyện đến chết đi được, vô số ánh mắt và đôi tai đều đổ dồn vào hai người họ.
Lương Dục thẳng thắn nhìn cô: “Xin lỗi, trước đây đã gây phiền phức cho cô.”
Diệp Thanh Sanh biết, bây giờ mình nên rộng lượng gật đầu, rồi tin đồn này sẽ được những người tại hiện trường chứng kiến, lan truyền, rồi thông qua hướng dư luận được cố ý dẫn dắt, cuối cùng giành chiến thắng trong một trận chiến PR đẹp mắt.
Một nữ minh tinh đi ngang qua, hương nước hoa nồng nặc ập đến, cô đột nhiên cảm thấy dạ dày cồn cào.
Trước mặt mọi người,
Lương Dục nói với cô một câu, rồi —
Cô! Nôn!
Khi tiếng kêu hoảng loạn vang lên, Diệp Thanh Sanh nhắm mắt lại.
Cứ như vậy đi.
Hủy diệt đi!
Khi tỉnh lại lần nữa, người đã nằm trên giường bệnh viện Nhân Ái, vừa mở mắt ra đã thấy vẻ mặt Biên Triệt đầy lo lắng.
Cảnh tượng này giống hệt như cái ngày ở Tahiti.
Cô khẽ móc ngón tay anh: “Chồng, em lại bị viêm dạ dày ruột rồi.”
Lần này Biên Triệt không cười, cũng không ôm cô vào lòng dỗ dành, chỉ dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
“Còn muốn nôn không?”
Sắc mặt Diệp Thanh Sanh tái nhợt hơn bất kỳ lúc nào, mang theo vẻ mong manh dễ vỡ, đuôi mắt lập tức đỏ hoe: “Trong bụng khó chịu quá.”
Vừa nói, bác sĩ cầm báo cáo đẩy cửa bước vào: “Bà Biên, cô đã mang thai được ba tuần rồi, progesterone hơi thấp, nhưng không sao, vẫn nằm trong phạm vi bình thường, gần đây đừng thức khuya, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cô nhíu mày: “Mang thai?”
Biên Triệt cầm lấy báo cáo kiểm tra, những chữ kia như chữ trời xoay quanh trước mắt, rõ ràng mỗi chữ đều biết, nhưng lại có cảm giác như say rượu.
Diệp Thanh Sanh bổ sung: “Sáng nay tôi còn đến tháng mà?”
Bác sĩ an ủi: “Trong giai đoạn đầu thai kỳ sẽ có chảy máu nhẹ, tôi vừa kiểm tra cho cô rồi, không có dấu hiệu sảy thai, yên tâm đi.”
Cuối cùng trong tiếng chúc mừng, hai ông bố bà mẹ mới vào nghề ngơ ngác bước lên đường về nhà.
Mười giờ tối ở Kinh Thị, đường phố xe cộ thông thoáng.
Vẫn chiếc Koenigsegg kia, bò chậm như rùa, phía sau thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe chói tai, những chiếc xe xếp hàng phía sau bất mãn chuyển làn, hạ cửa sổ xuống gào thét về phía họ: “Gan bé tí thế kia thì lái xe thể thao làm gì.”
Hai người làm như không nghe thấy, cũng không nói gì, mỗi người một tâm sự.
Đợi đến khi Diệp Thanh Sanh cuối cùng cũng hoàn hồn từ cõi thần tiên, phát hiện mình đang ở trong một ngõ cụt, giọng nữ của hệ thống định vị liên tục lặp lại: “Mời đi thẳng phía trước.”
Một nhân vật hô mưa gọi gió trong giới Bắc Kinh, đến đường cũng không nhận ra.
Cô chưa bao giờ thấy Biên Triệt thảm hại như vậy, khóe môi từng chút từng chút cong lên: “Với cái khả năng định hướng của anh thế kia, có tư cách làm bố của con em không? Hay là đợi nó sinh ra gọi anh là chú luôn cho xong.”
Trăng cô đơn treo trên đầu, bóng của họ đều mang theo vầng sáng mơ hồ.
Biên Triệt dùng trán chạm vào trán cô, giọng khàn khàn kìm nén run rẩy: “Bảo bối, chúng ta có con rồi.”
Diệp Thanh Sanh không nói gì, cũng mắt đỏ hoe ôm chặt anh, hai người dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm cho nhau trong đêm đen lay động.
Nếu những ngày tháng sau này là anh, vậy thì cô nguyện ——
Mãi mãi bị giam cầm trong cái thế giới nhỏ bé này.
—— Xong phần chính ——
***
Lời tác giả:
Lấy việc mang thai làm thời điểm kết thúc phần chính chuyện, hình như không còn gì tốt hơn, nhưng câu chuyện của Biên Triệt và Thanh Sanh vẫn còn tiếp tục.
Thanh Sanh khi mang thai sẽ chỉ càng thêm kiêu ngạo hơn bình thường, tổng giám đốc Biên sẽ bị hành hạ đến mức nào… bộ mặt người làm nô lệ cho vợ bế con sẽ ra sao…
Rốt cuộc hai người đã bỏ lỡ nhau điều gì ở thời trung học…
Nếu như lần tuyển chọn đội trưởng đội cổ vũ năm đó, Biên Triệt đã chọn Thanh Sanh, vậy thì mọi thứ có thay đổi không…
Cảm ơn mọi người đã theo dõi suốt bốn tháng, phần ngoại truyện phía sau tôi vẫn ở đây chờ mọi người.
Thật hạnh phúc khi có được mọi người, lúc bắt đầu viết, vì lý do sức khỏe và công việc, vốn dĩ không định cập nhật mỗi ngày, nhưng sau này càng ngày càng có nhiều bạn theo dõi, cảm giác áy náy khi xin nghỉ càng lớn, rất nhiều bạn đều biết việc tôi viết đến hai giờ sáng là chuyện thường ngày, rồi bảy giờ lại dậy đi làm, có thể kiên trì được, thật sự là nhờ sự ủng hộ của mọi người.
Tôi chỉ là một tác giả rất bình thường, mang đến cho mọi người một chiếc bánh ngọt nhỏ tràn đầy tình yêu, nếu nó có thể khiến bạn vui vẻ trong một khoảnh khắc nào đó, vậy thì sứ mệnh của tôi đã hoàn thành.
Tiếp theo, tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày để suy nghĩ về phần ngoại truyện, mọi người đừng bỏ rơi tôi nhé~
Quyển tiếp theo vẫn sẽ cập nhật “Nam Bộc Giá Đáo”, hy vọng mọi người giúp tôi bấm theo dõi nhé, yêu mọi người.
***
Editor: Bộ Nam Bộc Giá Đáo (Tạm dịch: Người Hầu Nam Đến Rồi) nội dung cũng khá thú vị, hiện tại tác giả vẫn chưa viết, Cỏ sẽ xem đánh giá, nếu đánh giá cao thì Cỏ sẽ mở hố luôn nha.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.