Chu Bội lập tức thích khối thứ hai:- Ta thích khối đá Tấn Nương Vũ Y, tên này hay.
Nàng nghiêng đầu hỏi:- Tại sao ngươi kêu là Tấn Nương Vũ Y?Phạm Ninh khẽ cười nói:- Trước tiên ta hỏi ngươi, Ngụy Tấn Chi Phong là gì ?Chu Bội suy nghĩ một chút nói:- Vương Hữu Quân viết chữ như mây bay, giống như Kinh Long, Đào Uyên Minh làm thơ thanh nhã thuần khiết, khoan thai nhập vào cảnh, người có học thời Ngụy Tấn đau buồn vì lá rụng vào thu, vui mừng cho hoa cỏ mùa xuân, tóm lại một câu, tuấn dật tiêu sái, tự nhiên mà phóng khoáng.
- Nói rất hay!Phạm Ninh thầm khen Chu Bội tóm lược tốt, hắn lại chỉ tay vào khối đá Thái Hồ này nói:- Ngươi xem khối đá Thái Hồ này tự nhiên phóng khoáng, giống một vũ nữ nhảy múa rất tự nhiên? Váy áo bồng bềnh, mà hình dáng đá lại gầy trơ xương, có phải Ngụy Tấn chi phong không? Cho nên gọi là Tấn Nương Vũ Y Thạch.
Chu Bội vui thích vỗ tay:- Nói rất hay! Lúc đấu giá đá cứ nói như vậy đi.
Nàng vội ra lệnh cho người ở khuân tảng đá vào trong phủ, lúc này Phạm Ninh lại đưa cho nàng một cái hộp gỗ mạ vàng:- Đây là quà mừng thọ cho ông nội ngươi, ngươi chuyển giúp cho ông.
- Là cái gì vậy?Chu Bội nhận lấy hộp gỗ, tò mò hỏi:- Lại là một tảng đá?- Không phải, đây là hai bình rượu.
- Rượu ư?Chu Bội khẽ cau mày, Chu phủ tự ủ được Chu Quỳnh Ngọc Dịch danh tiếng vang khắp kinh thành, tên nhãi thối này sao lại mang hai bình rượu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tong-sieu-cap-hoc-ba/1332987/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.