Chính là câu đối mà Phạm Ninh đưa cho Lý Vân.
Xử thế vô kỳ duy trung duy thứ;Trị gia hữu đạo khắc cần khắc kiệm.
Chỉ thấy huyện lệnh Lý Vân đang ngồi trước bàn phê duyệt hồ sơ.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên thi lễ:- Học sinh Phạm Ninh, tham kiến huyện quân đại nhân.
Lý Vân bỏ bút xuống, ha hả cười:- Người đứng đầu huyện sĩ chúng ta hiện tại hẳn là ở quê nhận thịnh tình khoản đãi của nhóm thân hào nông thôn, tại sao lại tới huyện thành?Phạm Ninh không chút hoang mang nói:- Tối qua trong nhà mất trộm, sự tình trọng đại, học sinh đặc biệt gặp huyện quân báo án.
Lý Vân hoảng sợ:- Trong nhà ngươi bị trộm?Phạm Ninh gật đầu, Lý Vân lại vội vàng nói:- Vậy có thông báo cho kỳ trưởng chưa?- Lúc ấy đã báo, bắt được một tiểu tặc trong đó, kẻ còn lại đang bị truy nã, nhưng hai tên trộm này là bị người sai khiến mà tới, kỳ trưởng không dám đắc tội kẻ chủ mưu.
Lý Vân nhướn mày:- Là ai giật dây?- Là Lý chưởng quỹ của Từ Ký Kỳ Thạch Quán, tên là Lý Tuyền.
Lý Vân cũng là người yêu đá, ông ta đương nhiên biết Kỳ Thạch Quán ở Mộc Đổ là sản nghiệp của Từ gia, chuyện này sao lại dính đến Từ gia, trong lòng ông ta cảm thấy có chút kì quái.
Phạm Ninh lại bình tĩnh nói:- Sao huyện quân không hỏi cái gì bị trộm mất?Lúc này Lý Vân mới phản ứng kịp, vội vàng hỏi:- Bị trộm mất cái gì?Phạm Ninh thong thả:- Bị trộm đi hai đồ vật, một là một khối đá Thái Hồ cực phẩm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tong-sieu-cap-hoc-ba/1332999/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.