Phạm Ninh cười gật đầu:- Tảng đá kia cháu mất ba lượng bạc mua từ ngõ Kỳ Thạch, giá thị trường ít nhất mười quan tiền, nếu như bán cho người sưu tầm, giá trị của nó sẽ thành năm trăm lượng bạc, hơn nữa còn có đấu giá, Lý Tuyền cũng là người biết hàng, cho nên lão mới trăm phương ngàn kế cướp đi khối đá kia.
Phạm Thiết Qua nhẹ nhàng thở dài:- Ta thật không thể tin nổi, quả thực giống như đang nằm mơ.
- Đây không phải là nằm mơ, mà là ngành sản xuất có món lãi kếch sù, cháu muốn làm nhưng không có thời gian, không bằng hai thúc cháu ta cùng nhau hợp tác, mở Kỳ Thạch Quán Phạm Ký, cháu cảm giác rất có triển vọng.
Phạm Thiết Qua cũng có chút xúc động, vận mệnh của cửa hàng tạp hóa đã định, sớm hay muộn sẽ bị cửa hàng Lão Sài đè sập, ban đầu y định chuyển nghề mở một quán ăn vặt, nhưng tài nấu nướng của y không tốt, phải mời đầu bếp, căn bản là không kiếm được tiền.
Hiện tại y đang đứng trong trạng thái mê man tuyện vọng, Phạm Ninh bỗng nhiên đề xuất mở kỳ thạch quán, khiến y thấy một niềm hi vọng mới.
Nhưng dù sao Phạm Ninh cũng chỉ là tiểu hài tử, chuyện này y cần suy nghĩ thật kỹ.
- Ninh nhi, chuyện này để ta cân nhắc thêm.
- Nhị thúc an tâm cân nhắc, chuyện này không vội.
Hai thúc cháu về đến nhà, Trương Tam Nương nấu mấy bát mì trứng gà đón họ ngồi xuống ăn.
- Phụ thân, tiểu tặc kia đâu? – Phạm Ninh hỏi.
- Tống kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tong-sieu-cap-hoc-ba/1333002/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.