Cổ Quân Hải nghe tin thất kinh hồn vía, giơ chân đá văng tên đại hán báo tin, sải bước chạy vội ra ngoài. Trọng Lương Hoài lộ vẻ mừng rỡ thoáng qua, sao đó lập tức thay bằng khuôn mặt đau buồn lẽo đẽo chạy theo sau. Các tướng Mạc Phong, Lưu Dục, Diệp Vũ, Tằng Biện vừa rút về lều nghỉ ngơi cũng gầm rú lên chạy ra.
Các thị vệ giơ cao đuốc lửa rọi sáng cả một vùng trời, phía trước một tốp người ngựa đang chạy về. Vừa thấy họ, đám người kia dừng bước, trong đó một người cất tiếng bi thảm: “Cổ nhị ca, các vị huynh đệ, Triển đại ca… đại ca…”
Mọi người định thần nhìn kĩ, chính là Công Sơn Bất Nữu đang cõng theo Triển Chích dưới hộ tống của thân binh đang lục đục rút về.
“Đại ca sao rồi?” Cổ Quân Hải lao tới như một mũi tên, hai tay vịn lấy đôi vai Triển Chích, lo lắng hét lớn.
Công Sơn Bất Nữu chỉ biết chảy nước mắt, khóc không ra tiếng nói: “Đại ca… đại ca không cẩn thận bị tên bắn trúng, e là… e là lành ít dữ nhiều.”
Dứt lời quỳ một chân xuống đất, đặt tấm thân của Triển Chích đang cõng trên lưng xuống.
Mọi người giơ đuốc lên soi sáng, ai nấy toát mồ hôi hột, chỉ thấy Triển Chích hai mắt trừng trừng, tròng mắt như lòi cả ra ngoài, một mũi tên cắm từ sau ót của hắn xuyên qua phía cổ họng, đầu mũi tên rỉ máu long tong, đó phải là chỉ có dữ không có lành mới đúng, mọi người ngơ ngác đứng chết trưng cả ra, bốn bề tiếng chém giết vang trời,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-tranh-chi-the/839189/quyen-5-chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.