Yến Xích Mi và Vương Phật Nhi đều đã quyết định xong, mặc đám thi binh không đáng giá tiền đích đi làm pháo hôi.
Đệ Lục Ma Đồng lại hoàn toàn không sợ khi đối mặt với mấy vạn thi binh ào ào xông về phía trước, giơ một ngón tay hướng lên trời, miệng cười dài rồi quát khẽ một tiếng, tức thì có một luồng uy áp mờ ảo vô hình khuếch tán ra.
Bất cứ thi binh nào bị luồng uy áp này quét đến thì đều lập tức ngừng bước, gục đầu, trông giống như một gốc cây vô tri vô giác vậy, rồi ngã quỵ xuống mặt đất không còn nhúc nhích nữa.
Nhìn thấy từng đám từng đám thi binh không ngừng gục ngã, Vương Phật Nhi thở dài một hơi, nghĩ thầm:" Tên thi yêu đại đầu lĩnh này quả nhiên không giống như bọn kia, cái loại bổn sự này ta cũng chưa từng thấy một tên thi yêu nào khác sử dụng!" Hắn rút ra Kim Lân mộc, vung lên hóa thành một cây cự bổng dài chín thước, tấn công trước giành tiên cơ.
Nếu có Hỏa Long liễn trong tay, Vương Phật Nhi đã quay đầu bỏ chạy từ lâu rồi, nhưng bây giờ thì hắn không tự tin rằng có thể vượt qua Đệ Lục Ma Đồng có tu vi cao hơn hắn ba phẩm bậc về mặt khinh công, càng không tin tưởng có thể chạy qua được đám Man tê thi binh.
Bọn Yến Xích Mi cũng bị pháp lực của Đệ Lục Ma Đồng làm chấn động thật sâu. Khi Vương Phật Nhi xuất thủ, khích lệ bọn họ không để ý sinh tử, chống lại nỗi sợ hãi ở sâu trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-vien-vuong/1585489/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.