- Tôi không cẩn thận, xin lỗi.
Thiên Sơn đưa cô lên phòng V.I.P của bệnh viện, trực tiếp gọi bác sĩ khoa chỉnh hình giỏi nhất đến xem cho cô, và kèm theo bác sĩ khác đến xem.
- Cô nhóc này mạng lớn ghê, va chạm mạnh như vậy mà chỉ bị trật khớp nhẹ thôi.
- Chỉ là bị ngất vì quá sức, không sao, chút nữa là tỉnh.
- Tôi biết rồi.
- Cậu có biết trị trật khớp không? Hay để tôi làm.
- Tôi biết.
- Vậy được rồi, chúng tôi đi đây. Hai bác sĩ đồng thanh.
Phù, Thiên Sơn thở phào nhẹ nhõm.
5 phút sau An Nhiên tỉnh hẳn, thì đúng lúc điện thoại reo lên, là điện thoại của mẹ Thiên Sơn.
- Này con trai, đầu óc con có bị làm sao không đấy hả, hôm nay sinh nhật An Nhiên con còn đưa con bé đi đâu. 2 bác Đàm Quách Thành với Tống Hạnh Dung đang lo lắng kia kìa con bảo con nhóc An Nhiên gọi cho bố mẹ con bé đi. Trịnh Diệp Chi và Hàn Đại Lục mắng yêu con trai.
- Vâng con biết rồi ạ.
Tút tút, Thiên Sơn tắt máy nhanh chóng.
- Cậu tỉnh rồi à.
- Híc híc.
- Còn muốn khóc nữa sao.
- Cậu nghe thấy rồi đấy mẹ tôi bảo cậu gọi cho bố mẹ cậu đi.
- Biết rồi.
Sau đó cô ấn nút gọi cho bố mẹ rồi đưa điện thoại cho Thiên Sơn
- Sao lại đưa cho tôi.
- Cậu không tin mà, cứ nghe đi.
- Alo, con gái cưng của mẹ à, con sao rồi, này đi chơi nhưng cũng phải biết đường về đấy nhé, mẹ chuẩn bị xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-an-nhien-em-la-cua-anh/279118/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.