Hứa Thuận Hòa rõ ràng chỉ nói: "Anh suy nghĩ một chút." Nhưng Dương Gia Thịnh lại như thể coi câu ấy là sự đồng ý. Đêm đó, hắn hận không thể ôm chặt anh ngủ luôn, nhưng cuối cùng vẫn bị chút lý trí còn sót lại của Hứa Thuận Hòa đẩy về phòng chứa đồ.
Đến quá nửa đêm, ba giờ sáng, Hứa Thuận Hòa vẫn theo thói quen rời giường xuống lầu. Anh phát hiện ly nước của mình đã được rót sẵn nước sôi, bột đậu đã rây mịn, lượng nước cũng canh chuẩn. Dương Gia Thịnh đã dậy từ lâu, rửa mặt sạch sẽ, tinh thần phấn chấn chờ anh.
Hứa Thuận Hòa giật nảy mình, hỏi hắn dậy từ lúc nào.
Dương Gia Thịnh nói: "Ba giờ."
Nhìn bộ dạng hưng phấn như cả đêm không ngủ, vừa thấy anh đã chạy tới ôm chặt lấy.
Hứa Thuận Hòa bị vòng tay hắn vây chặt, gần như không thể giãy ra, vội nói: "Đừng nháo! Mau đi rửa đậu, lát nữa còn mở tiệm!"
Dương Gia Thịnh phấn khích đến mức chỉ muốn quấn lấy anh, nhưng cũng không dám lỡ việc buôn bán, đành ngoan ngoãn buông ra, chạy đi rửa đậu.
Dù vậy, khi Hứa Thuận Hòa đang mướt mồ hôi xay đậu, chuẩn bị đổ vào máy làm sữa, vừa nhấn nút xong, hắn vẫn đi tới, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh nhà.
Việc này mùa hè năm nào hắn thường làm, trước kia chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng bây giờ, trong lòng Hứa Thuận Hòa lại len lén dâng lên một chút ngọt ngào khó nói thành lời...
Lau xong, Dương Gia Thịnh đột nhiên cúi đầu, nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952883/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.