Dương Gia Thịnh rướn người lại gần, tựa bả vai vào anh nhà, giọng điệu đầy uất ức: "Anh không nấu mì cho em, nên em mới ra ngoài ăn..."
"Ra khỏi nhà từ hơn năm giờ, mà ăn một bữa cơm đến tận bốn tiếng? Em ăn cái gì vậy?" Hứa Thuận Hòa vừa cởi giày vừa nói, giọng có chút khó chịu.
Dương Gia Thịnh vội vàng giải thích: "Em cũng không biết nên ăn gì, không để ý một chút thì xe buýt đã chạy xa rồi. Xuống bừa ở trạm nào đó, tìm đại một tiệm hamburger ăn. Sau đó ngồi trong quán lướt điện thoại, một mình chán quá, không biết làm gì nên đi bộ về. Không ngờ lại đi hơn một tiếng..."
Hứa Thuận Hòa liếc hắn một cái, lại nhìn gương mặt hắn bị gió thổi đến hơi ửng đỏ, tiện tay đưa lên sờ thử: "Trời lạnh thế này mà đi bộ hơn một tiếng? Không sợ bị đông cứng à?"
Dương Gia Thịnh cười hì hì: "Anh ơi, anh lo cho em à?"
Hứa Thuận Hòa đứng dậy đi xuống lầu rửa tay rửa mặt. Anh vốn sạch sẽ, hễ tay chạm vào giày là phải rửa ngay.
Dương Gia Thịnh lon ton chạy theo, vừa đi vừa lầm bầm: "Em không thấy lạnh chút nào. Anh mua áo khoác tốt thật, vừa giữ ấm lại cản gió. Tay em còn ấm lắm, đi lâu vậy mà còn toát mồ hôi nữa."
Cuối cùng, Hứa Thuận Hòa cũng không nhịn được mà quát khẽ: "Toát mồ hôi thì mau đi tắm đi! Khuya rồi còn chưa ngủ, mai dậy lúc ba rưỡi được chắc? Công việc trong tiệm còn định làm nữa không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952892/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.