🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dương Gia Thịnh rướn người lại gần, tựa bả vai vào anh nhà, giọng điệu đầy uất ức: "Anh không nấu mì cho em, nên em mới ra ngoài ăn..."

 

"Ra khỏi nhà từ hơn năm giờ, mà ăn một bữa cơm đến tận bốn tiếng? Em ăn cái gì vậy?" Hứa Thuận Hòa vừa cởi giày vừa nói, giọng có chút khó chịu.

 

Dương Gia Thịnh vội vàng giải thích: "Em cũng không biết nên ăn gì, không để ý một chút thì xe buýt đã chạy xa rồi. Xuống bừa ở trạm nào đó, tìm đại một tiệm hamburger ăn. Sau đó ngồi trong quán lướt điện thoại, một mình chán quá, không biết làm gì nên đi bộ về. Không ngờ lại đi hơn một tiếng..."

 

Hứa Thuận Hòa liếc hắn một cái, lại nhìn gương mặt hắn bị gió thổi đến hơi ửng đỏ, tiện tay đưa lên sờ thử: "Trời lạnh thế này mà đi bộ hơn một tiếng? Không sợ bị đông cứng à?"

 

Dương Gia Thịnh cười hì hì: "Anh ơi, anh lo cho em à?"

 

Hứa Thuận Hòa đứng dậy đi xuống lầu rửa tay rửa mặt. Anh vốn sạch sẽ, hễ tay chạm vào giày là phải rửa ngay.

 

Dương Gia Thịnh lon ton chạy theo, vừa đi vừa lầm bầm: "Em không thấy lạnh chút nào. Anh mua áo khoác tốt thật, vừa giữ ấm lại cản gió. Tay em còn ấm lắm, đi lâu vậy mà còn toát mồ hôi nữa."

 

Cuối cùng, Hứa Thuận Hòa cũng không nhịn được mà quát khẽ: "Toát mồ hôi thì mau đi tắm đi! Khuya rồi còn chưa ngủ, mai dậy lúc ba rưỡi được chắc? Công việc trong tiệm còn định làm nữa không?"

 

Dương Gia Thịnh vội vàng dạ một tiếng, chạy lên lầu lấy quần áo đi tắm.

 

Chờ hắn tắm rửa xong bước ra, anh nhag đã nấu sẵn một chén trà gừng, còn nóng hổi, đặt trên bàn cán bột.

 

Anh nhà nhìn thấy hắn ra, chỉ nói một câu: "Uống hết đi." Rồi xoay người lên lầu.

 

Dương Gia Thịnh vội vàng bưng chén trà gừng lên, uống một hơi cạn sạch. Hơi ấm lan từ dạ dày ra khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy khoan khoái lạ thường. Rửa chén xong, hắn vui vẻ lên lầu, thấy đèn trong phòng anh nhà đã tắt. Hắn biết bây giờ không thể tùy tiện xông vào phòng nữa, phải để cho anh mình một chút không gian để bình tĩnh lại.

 

Dù sao thì... anh nhà quan tâm hắn, không hề ghét bỏ hắn, cũng không phải không thèm để ý đến hắn.

 

Chui vào ổ chăn, hắn lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Có lẽ là do vừa đi bộ quá lâu, cơ thể vẫn còn nóng hầm hập, lại thêm một chén trà gừng, cả người như bừng bừng sức sống, từng tế bào đều như đang rộn ràng.

 

Hắn định lấy điện thoại ra nghịch một chút, vừa mới mở khóa màn hình, đã nghe thấy giọng anh mình vang lên từ phòng bên cạnh:

 

"Bớt nghịch điện thoại lại đi, đừng có xem mấy thứ linh tinh trên đó nữa."

 

Dương Gia Thịnh giật nảy mình.

 

Sao anh nhà biết hắn đang chơi điện thoại?

 

Hắn nhanh chóng khóa màn hình, nói: "Rồi, anh à. Chỉ là em hơi khó ngủ thôi. Em đâu có xem mấy thứ linh tinh."

 

Một lát sau, anh nhà lại lên tiếng: "Chẳng phải em nói đã xem mấy cái video nam với nam ở bên nhau rồi đó sao? Chẳng phải mấy thứ linh tinh thì là gì?"

 

Dương Gia Thịnh nói thầm: "Cái đó sao có thể gọi là linh tinh được chứ? Rất nhiều người xem mà, còn có rất nhiều lượt thích nữa..."

 

"Đó là thế giới trên mạng, không phải thế giới thực." Anh nhà đột nhiên trở nên hơi kích động. "Chúng ta không sống trong điện thoại."

 

Dương Gia Thịnh chợt hiểu ra—thế giới của người đồng tính không hề đẹp đẽ, ngăn nắp, lung linh như trong những đoạn video ngắn mà hắn đã xem. Anh nhà không chấp nhận, cũng là chuyện bình thường.

 

"A Thịnh, chuyện này cứ để nó qua đi, coi như chưa từng có gì xảy ra." Giọng anh nhà trong bóng tối nghe lạnh lùng và dứt khoát vô cùng.

 

"Em nhỏ hơn anh mười hai tuổi, còn nhiều chuyện chưa từng trải qua, chưa hiểu hết được đâu. Chẳng qua là em xem quá nhiều thứ trên điện thoại, lại chỉ suốt ngày ở bên anh, nên mới nảy sinh ảo giác thôi. Sau này anh sẽ cho em nghỉ nhiều hơn, em ra ngoài chơi với đồng hương, kết thêm bạn mới, gặp gỡ mấy cô gái, rồi sẽ tìm được người phù hợp mà ở bên. Đến lúc đó em sẽ hiểu, tất cả những gì em đang cảm thấy bây giờ chỉ là ảo giác. Ngày còn dài, em rồi sẽ gặp một cô gái tốt, kết hôn, sinh con, gia đình ấm áp vui vẻ. Đến khi đó, anh nhất định mừng cho em một bao lì xì thật to."

 

Trong phòng, không gian trở nên lặng như tờ.

 

Dương Gia Thịnh uống xong chén trà gừng, hơi ấm chạy khắp người, nhưng máu lại như nguội lạnh, trong lòng trống rỗng một khoảng, nặng nề khó chịu.

 

Một ngày, vui vẻ, rồi lại đau lòng, lại vui vẻ, rồi lại buồn bã.

 

Lần đầu tiên trong mười tám năm sống trên đời, hắn nếm trải loại cảm giác này—ấm lạnh đan xen, như thể bị vùi trong chảo dầu mà dày vò.

 

"Anh."

 

Dương Gia Thịnh gọi một tiếng, nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp:

 

"Em nghe lời anh, em đều nghe theo anh. Nhưng mà, em thích anh, không phải ảo giác. Em còn nhỏ hơn anh, nên anh không tin em. Nhưng những gì em nói đều là thật. Em không muốn kết hôn, cũng không muốn sinh con. Em chỉ muốn cả đời ở bên anh, giống như bây giờ, cùng nhau làm bánh bao, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ."

 

"Làm anh em cũng có thể ở bên nhau cả đời." Giọng Hứa Thuận Hòa vang lên trong bóng tối. "Đừng nói mấy lời trẻ con."

 

"Không phải kiểu anh em đó, em không ngốc, em hiểu rõ mà."

 

"Nói chuyện này còn quá sớm, em mới mười tám." Hứa Thuận Hòa nói.

 

"Vậy thì khi nào mới không sớm nữa hả, anh? Năm mươi tuổi à? Sáu mươi tuổi ư? Hay đợi đến lúc sắp chết, nói một câu không hối hận, thì mới được tính?" Dương Gia Thịnh hỏi.

 

Bên kia im lặng.

 

Hắn lại nói:

 

"Cái này cần phải suy nghĩ sao? Trong lòng em bây giờ đã rất rõ ràng rồi. Cả đời này, em chỉ muốn ở bên anh. Nhưng mà em nghe theo anh, anh à. Nếu anh không vui, em cũng chẳng còn cách nào khác."

 

Hứa Thuận Hòa không đáp.

 

Đêm đó, Dương Gia Thịnh trằn trọc mãi, suýt nữa thì mất ngủ. Nhưng chỉ suýt thôi, cuối cùng hắn vẫn ngủ được.

 

Chỉ là hắn không biết, có người cả đêm mất ngủ nghe tiếng ngáy khe khẽ của hắn, tức đến mức bật cười.

 

Mùng Bốn Tết, tiệm bánh bao khai trương.

 

Sáng sớm đã có mấy láng giềng cũ tới xếp hàng mua bánh, còn trêu Hứa Thuận Hòa:

 

"Ông chủ Tiểu Hứa à, kiếm tiền đâu cần liều mạng vậy, Tết nhất phải về quê xem mắt, sớm rước một nàng dâu về chứ!"

 

Có người còn quay sang hỏi Dương Gia Thịnh:

 

"Tiểu Dương này, nói vậy có đúng không? Anh cháu cũng ba mươi rồi, chuyện chung thân đại sự phải lo lắng chứ!"

 

Dương Gia Thịnh hung hăng gật đầu: "Không sai!"

 

Nếu anh nhà thật sự kết hôn, hắn chắc chắn sẽ hết hy vọng, buông tay, không dây dưa thêm nữa.

 

Nhưng anh hắn đâu có kết hôn, cũng chẳng tìm ai. Đã ba mươi rồi, miệng thì bảo muốn lập gia đình, sinh con, một nhà vui vẻ sum vầy. Nhưng trên thực tế thì sao? Cả ngày chỉ biết quanh quẩn trong tiệm, căn bản chẳng màng tới chuyện tìm đối tượng. Như vậy là thế nào đây?

 

Mùng Bốn Tết, nhiều công ty vẫn chưa hoạt động trở lại, hôm nay khách không đông lắm. Nhưng đến mười giờ sáng, hai trăm cái bánh bao, một trăm cái màn thầu, một trăm quả trứng trà đều bán hết sạch.

 

Sau khi thu dọn, anh nhà từ xửng hấp lấy ra một ly sữa đậu nành ấm, còn vớt quả trứng trà cuối cùng trong nồi ngon nhất cho hắn.

 

Cả buổi tối hôm qua đến tận mười giờ sáng hôm nay, máu trong người Dương Gia Thịnh lại sôi trào.

 

Ai da, anh nhà đối với hắn tốt như vậy, làm sao mà hắn không thích cho được?

 

Hắn vừa vui vẻ vừa cảm động mà ăn trứng trà, uống sạch ly sữa đậu nành.

 

Buổi trưa và buổi tối hôm nay, anh nhà lại đích thân nấu cơm. Trưa thì làm món vịt xào bia thơm lừng, tối thì nấu đậu que với mì, món nào cũng có phần hắn. Cả một con vịt xào bia, hầu hết đều vào bụng Dương Gia Thịnh, anh nhà còn tự tay xới cơm cho hắn, bảo hắn ăn nhiều một chút.

 

Dương Gia Thịnh dè dặt hỏi: "Anh ơi, sau này em vẫn có thể cùng anh ăn cơm chứ?"

 

Hứa Thuận Hòa im lặng một lát rồi nói: "Anh là anh trai em, chẳng lẽ lại không cho em ăn nổi bữa cơm?"

 

Dương Gia Thịnh cười tít mắt. Hắn biết, anh nhà mềm lòng rồi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.