Dương Gia Thịnh ở trong phòng tắm quá lâu, lâu đến mức Hứa Thuận Hòa cũng thấy lạ, đi xuống gõ cửa, hỏi hắn làm sao vậy, tắm có cần đến bốn mươi phút không?
Vừa gõ cửa xong, bên trong liền vọng ra giọng nói có chút rầu rĩ của Dương Gia Thịnh: "Dạ, em ra ngay đây."
Hứa Thuận Hòa buồn bực, hai phút sau, Dương Gia Thịnh ra ngoài.
"Sao mặt rửa đến đỏ vậy?" Anh hắn quan tâm hỏi.
Bị hỏi đến, Dương Gia Thịnh vừa chột dạ vừa thấy ngọt ngào, lặng lẽ liếc nhìn anh mình.
Haiz, sao anh hắn mặc bộ áo ngủ cũ giặt đến trắng bệch vẫn đẹp đến vậy? Chiếc áo mềm rũ, dán sát vào người, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng, nhất định sẽ cảm thấy vừa bình yên vừa an tâm.
"Em mặc áo khoác mau lên, lạnh lắm." Dương Gia Thịnh không nhịn được duỗi tay chạm vào gương mặt anh mình, mượn cớ nói, "Mặt anh lạnh quá."
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ ra... Bàn tay này của hắn vừa mới...
"Sao mặt lại đỏ hơn rồi? Em không sao chứ? Không phải hôm nay trúng gió cảm lạnh rồi đi?" Anh nhà lo lắng nhìn hắn, giọng đầy sốt ruột. "Bảo em mùa đông mặc dày thêm chút, mỗi lần tắm xong là mặc mỗi cái áo cộc tay chạy ra, không biết lạnh à? Mau đi thay áo ngủ dài tay đi!"
"Dạ." Dương Gia Thịnh cười ngây ngốc.
"Cười cái gì?" Anh hắn càng buồn bực.
Không nhịn được, Dương Gia Thịnh dang tay ôm chặt lấy anh mình, vùi đầu lên bờ vai gầy gò kia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952898/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.