Lúc Dương Gia Thịnh tỉnh dậy, trời vẫn còn tối đen.
Anh hắn nằm trong lòng, lưng tựa vào ngực hắn, bị hắn ôm chặt, ngủ rất ngon.
Dương Gia Thịnh có chút đờ đẫn, nhưng không buông tay ra.
Tối qua dù có chút say, nhưng không đến mức mất tự chủ, càng không phải kiểu người thích làm càn. Hắn chỉ muốn nhân lúc men say còn vương mà thuận thế bám víu, làm nũng với anh mình một chút thôi.
Hắn không ngờ anh mình lại chiều mình đến vậy, nói gì cũng đồng ý.
Dương Gia Thịnh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi lên tóc anh mình, lướt qua vành tai, cổ, rồi đến gò má.
Rất thơm, rất thích.
Anh hắn sao lại tốt như thế chứ?
Trước khi trở về "Bảo đảm bạn sẽ thích", hắn mang đầy lửa giận và bực bội, nếu không phải nhớ lời dặn của anh, có lẽ đã náo loạn một trận ở quê. Mặc dù có làm ầm ĩ cũng chẳng ích gì, ngày bọn họ đập bỏ căn nhà cũ của ông nội, hắn cũng từng tranh cãi rồi, nhưng bọn họ chẳng thèm để tâm. Dù sao họ cũng chẳng ở đó bao lâu, vốn dĩ không lưu luyến gì cái nhà ấy cả.
Nhưng bao nhiêu bực dọc, hậm hực ấy, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ngủ say của anh hắn là biến mất, sạch bách.
Căn phòng nhỏ của anh hắn thật ấm áp, loa máy chiếu khe khẽ phát nhạc, chiếc quạt sưởi bật ở mức thấp nhất, phả ra hơi ấm dịu dàng. Anh hắn ngủ tựa đầu vào thành giường, khuôn mặt trắng mịn bị hơi ấm làm ửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952903/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.