Dương Gia Thịnh đang rửa bát không chú đến đến nỗi kinh hoảng của Hứa Thuận Hòa, đếm rõ ràng từng điểm: "Giống anh vậy, da trắng, tính tình tốt, nấu ăn ngon—"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Hứa Thuận Hòa vội vàng cắt ngang, "Là con gái! Anh đang hỏi em thích con gái kiểu gì!"
"Không phải em đã nói rồi sao? Em thích da trắng, tính tình tốt, nấu ăn ngon, giống anh vậy." Dương Gia Thịnh lặp lại một lần nữa, còn nhấn mạnh hơn.
Hứa Thuận Hòa bất lực: "Không thể nói thế được."
Dương Gia Thịnh xếp gọn chén đũa, hoàn toàn không hiểu: "Tại sao không thể?"
"Bởi vì anh là đàn ông." Hứa Thuận Hòa đáp.
"À."
Hứa Thuận Hòa biết chắc Dương Gia Thịnh căn bản chẳng thèm để vào tai, cũng chẳng hiểu được ý tứ của anh. Những lúc như thế này, anh lại càng nhận thức rõ ràng rằng Dương Gia Thịnh thực sự chỉ là một cậu nhóc mới mười tám, chẳng hiểu chuyện gì, cứ đinh ninh rằng anh trai mình tốt đẹp mọi bề, nên buột miệng nói ra những lời vừa mang theo sự ngưỡng mộ, vừa mang theo chút yêu thích.
Loại tình cảm này không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn dễ khiến người ta đắm chìm.
Bị một cậu nhóc dùng ánh mắt sáng rực lấp lánh mà nhìn chăm chú như thế, trong lòng như có gì đó rục rịch, không khỏi muốn làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, chăm sóc hắn cho thật tốt, quan tâm hắn cho thật nhiều.
Hứa Thuận Hòa mở WeChat của cô gái kia, xem ảnh đại diện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952927/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.