Dương Gia Thịnh lắc đầu.
Dương Quốc Tráng nhìn Hứa Thuận Hòa đang lau quầy ở phía trước, nhỏ giọng nói:
"Dạo này công trường đình công suốt, không biết bên trên đang kiểm tra cái gì. Nhưng mà chắc chắn tên đốc công kia không quay lại nữa đâu, họ hàng của ổng cũng đi sạch rồi. Nếu cậu muốn quay về làm, cứ yên tâm."
Dương Gia Thịnh chẳng hề do dự: "Không muốn về."
Thấy thái độ của hắn kiên quyết như vậy, Dương Quốc Tráng không nói thêm. Anh ta hiểu rõ con người Dương Gia Thịnh, có chính kiến, đã quyết thì chẳng ai lay chuyển nổi, nói nhiều cũng vô ích.
Dương Gia Thịnh đứng lên: "Tôi đi dọn dẹp một chút, anh ngồi chơi thêm lát nữa đi, trưa nay mình ra ngoài ăn."
Dương Quốc Tráng cũng không khách sáo, sảng khoái gật đầu rồi lấy điện thoại ra nghịch.
Hứa Thuận Hòa thấy Dương Gia Thịnh bước tới thu dọn bát đ ĩa liền nói: "Em cứ ngồi tiếp bạn đi, chút việc này mình anh làm là được."
"Hai người làm thì nhanh hơn." Dương Gia Thịnh đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ—Hứa Thuận Hòa mà làm ông chủ kiểu này, nếu tuyển nhầm nhân viên thích lười biếng, thì e là khó mà quản nổi.
Hắn đem bát đ ĩa ra ao rửa sạch. Dương Quốc Tráng đứng bên cạnh nhìn một lúc, bỗng nhiên giơ điện thoại lên quay video ngắn, vừa quay vừa nói: "Tôi quay lại gửi cho mẹ tôi xem, để bà cho mẹ cậu xem thử, tiệm bánh bao này cũng khá lắm."
Dương Quốc Tráng quay hết một vòng, rồi đi ra cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952934/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.