Dương Gia Thịnh nhanh chóng đứng dậy nhặt điện thoại lên, kiểm tra xem có bị rơi hỏng hay không.
Hứa Thuận Hòa nói: "Không sao đâu, rơi cũng không hỏng được, điện thoại cũ nhiều năm rồi."
Quả thật, chiếc điện thoại của anh nhìn rất cũ, chẳng biết đã dùng bao lâu rồi.
Anh nhận lại điện thoại, rút một tờ khăn giấy lau sạch, vẻ mặt bình thản. Vì thế, Dương Gia Thịnh nghĩ rằng khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
"Ngày nào cũng ru rú trong tiệm, không ra ngoài thì tự nhiên trắng." Hứa Thuận Hòa nói.
"Thế sao em không trắng lên tí nào?" Dương Gia Thịnh duỗi tay ra, đưa vào ánh đèn mà quan sát thật kỹ.
Cánh tay săn chắc màu lúa mạch, làn da ẩn hiện sinh khí của một thiếu niên tràn đầy sức sống, lại thêm năm tháng lao động rèn luyện nên cơ bắp cứng cáp.
Hứa Thuận Hòa thoáng liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu mắt về, đáp: "Em trắng hơn hồi mới đến một chút rồi."
Dương Gia Thịnh thu tay lại, không quá để ý chuyện da trắng hay không, chỉ thấy Hứa Thuận Hòa trắng đến đẹp mắt, thuận miệng nhắc tới vài câu rồi cũng quên luôn. Ai ngờ sau khi uống hai chén trà, Hứa Thuận Hòa lại đột nhiên lên tiếng:
"Đàn ông con trai mà trắng quá cũng không tốt, vẫn nên phơi nắng cho rám đi một chút thì đẹp hơn."
Dương Gia Thịnh khó hiểu: "Anh trắng vậy mà vẫn đẹp đấy thôi."
Hứa Thuận Hòa ngẩn ra: "Em đừng nói bậy."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1952936/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.