Hứa Thuận Hòa lặp lại lời nói một lần nữa: "Bây giờ, lên lầu hai nằm."
Dương Gia Thịnh không dám cãi lại, đành kéo lê bước chân, chậm rãi leo lên từng bậc, đau đến nhe răng trợn mắt.
Hứa Thuận Hòa đi theo phía sau, bảo: "Vào phòng anh, phòng chứa đồ nhỏ quá."
Vừa vào phòng Hứa Thuận Hòa, Dương Gia Thịnh đã đau đến mức không quan tâm gì khác, lập tức nằm sấp xuống giường. Hắn cẩn thận đặt cánh tay cố định trên gối, rốt cuộc cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Hứa Thuận Hòa ngồi xuống mép giường, giúp hắn điều chỉnh tư thế cánh tay, rồi gấp chăn lại cho dày hơn để hắn nằm thoải mái.
Dương Gia Thịnh liếc nhìn Hứa Thuận Hòa.
Anh chậm rãi nói: "Với cái bộ dạng này, em ở một mình trong phòng trọ sao nổi? Chờ lát nữa anh đi lấy đồ của em về, mấy tuần tới em cứ ở đây, anh sẽ chăm soc cho em thật chu đáo."
Trong lòng Dương Gia Thịnh có chút cảm động, nhưng đồng thời lại thấy tủi thân.
Một hồi đuổi hắn đi, một hồi lại bắt hắn quay về, rốt cuộc là thế nào cũng do Hứa Thuận Hòa quyết định cả. Ai bảo hắn không có bản lĩnh.
Hắn mạnh miệng: "Chỉ là rạn xương nhỏ thôi mà, em tự lo được."
Hứa Thuận Hòa không thèm để ý, bắt đầu tính sổ: "Có phải em nên tỉnh táo lại một chút không?"
Dương Gia Thịnh không hé răng.
Hứa Thuận Hòa từng câu từng chữ: "Làm chuyện tốt là đúng, thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1953036/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.