Dương Gia Thịnh cảm thấy mình đúng là đồ cực kỳ ngốc.
Hắn thở dài nhìn tấm ván đầu giường nhạt màu trước mắt.
Một người, chỉ cần khi bạn chạm vào anh ấy mà anh ấy không phản kháng, thậm chí còn đắm chìm trong đó. Vậy thì chắc chắn anh ấy có cảm tình với bạn.
Đạo lý đơn giản như thế, vậy mà hắn lại không hiểu ra sớm hơn?
Đúng là đồ siêu ngốc!
Còn ngốc hơn cả cái tên họ Trịnh kia!
Cái tên họ Trịnh có thể khiến Hứa Thuận Hòa mười chín tuổi xiêu lòng.
Còn hắn đến tận bây giờ vẫn chưa thành công.
Tại sao lại ngu xuẩn đến vậy chứ?!
Người anh ngốc nghếch của hắn, một kẻ tra nam như thế, đến thời khắc khó khăn nhất lại chẳng có lấy một chút trách nhiệm nào, bỏ lại anh mà chạy trốn như một kẻ hèn nhát, vậy mà cũng có thể lọt vào mắt anh nhà được ư?!
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Hứa Thuận Hòa năm ấy, tr@n trụi giữa đám đông, bị người ta chỉ trỏ, cười nhạo, tim Dương Gia Thịnh liền đau như cắt.
Nếu khi ấy là hắn, hắn nhất định sẽ xông lên, đá bay hết lũ khốn kiếp kia ra ngoài.
Hắn nhất định sẽ ôm chặt lấy anh, an ủi anh, đưa anh rời khỏi Định Giang.
Họ Trịnh đúng là tên ngu xuẩn! Gã từng có được cảm tình của Hứa Thuận Hòa, thế mà lại buông tay.
Đồ ngu xuẩn!
Không trách được dạo gần đây, từ sau khi trở về từ Giang Thị, anh nhà gầy đi trông thấy. Ban đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-bao-ban-se-thich-khao-khao/1953035/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.