Trình Nghê không gõ cửa, chỉ lặng lẽ bước ra ban công đứng một lúc. Qua một hồi, Trình Thục Mi từ trong phòng đi ra, khẽ hỏi cô buổi tối có muốn ăn mì không.
Trình Nghê nhìn mẹ, trông thấy viền mắt bà hơi đỏ, rõ ràng là vừa khóc, nhưng lại cố tình quay mặt đi, né tránh ánh nhìn của cô.
Cô khẽ nói:
“Bà ngoại thích ăn là được rồi.”
Trình Thục Mi hít hít mũi, nhẹ giọng nói:
“Mẹ ra chợ gần đây mua ít rau tươi, con ở nhà trông bà giúp mẹ nhé.”
Chờ mẹ đi khỏi, Trình Nghê bước vào phòng ngủ của bà ngoại. Bà vẫy tay gọi cô lại gần, nhìn gương mặt cô một hồi rồi mỉm cười:
“Nghe hết những lời bà với mẹ con vừa nói rồi à?”
Trình Nghê khẽ gật đầu:
“Bà ngoại, lúc nãy cháu nói bà nuông chiều mẹ chỉ là đùa thôi.”
Bà ngoại nắm lấy tay cô, nhẹ giọng đáp:
“Mẹ cháu thành ra như vậy, bà cũng có phần trách nhiệm.”
Bà vừa xuất viện, Trình Nghê không muốn bà phải lo lắng quá nhiều chuyện nên liền chuyển chủ đề:
“Bà ngoại nói giấu bao lì xì dưới gối cháu, nhưng cháu vừa tìm cả phòng cũng không thấy. Hay là bao to quá, bà tiếc không nỡ đưa?”
Bà cười khẽ:
“Ban đầu đúng là định giấu dưới gối cháu thật, nhưng nghĩ lại trong nhà còn có người ngoài, không an toàn lắm. Bà cất trong ngăn kéo tủ áo của bà rồi, cháu qua lấy đi. Chìa khóa ngăn kéo ở trong cái hộp nhỏ kia kìa.”
Trình Nghê không nhúc nhích, nhẹ nhàng nói:
“Cháu lớn thế này rồi, còn đòi bao lì xì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-chim-khong-dut-hoang-ngu-thinh-loi/2982385/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.