“Anh Thời, cậu say rồi.”
Vài năm làm bạn cũng đủ để hiểu rõ tính khí của nhau, ngày thường Thời Huỳnh sẽ nói chuyện kiểu hài hước, muốn chửi thề cũng chỉ nói giảm nói tránh. Nhưng khi vừa uống say sẽ trực tiếp nói rõ “cái rắm”, thẳng thắn và không hề kiêng dè.
Theo lời Khúc Thanh Trú nói, thì đây chính là kết quả của việc chống lại bạo lực học đường của cô từ hồi cấp 3.
Cô bạn kia nói xong, lắc lắc đầu cảm thán. Nhà họ Thời là gia tộc có truyền thống học thuật lâu đời, không số một thì cũng là số hai, có gì không xứng chứ. Nhưng Thời Huỳnh lại tức giận cúi đầu, dí tay vào màn hình, chọc chọc bức ảnh, cái tên chụp lén này chụp cái kiểu gì không biết, lưng người ta thì chụp rõ là nét, đến mặt thì lại mờ mờ.
Một lúc lâu sau, Thời Huỳnh lười biếng dựa vào gối, mỉm cười ngọt ngào, nhìn kỹ lại có chút cay đắng, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Muốn nhận… anh trai nhỏ.”
Quán bar lúc nửa đêm cực kỳ huyên náo, chỉ có Khúc Thanh Trú cùng cô bạn muốn làm mối nghe rõ câu vừa rồi. Cô bạn kia ngạc kinh ngạc, anh trai nào lại có thể khiến anh Thời nói lời thật lòng sau khi say rượu?!
Mắt cô ấy sáng lên, chạm vào ly rượu, hỏi:
“Anh Thời, cậu vừa nói…”
Khúc Thanh Trú lập tức che miệng cô bạn lại, sắc mặt trở nên dọa người, ra hiệu im lặng:
“Có chuyện, tâm tình không tốt thôi.”
Nhìn sắc mặt này, cô bạn kia ngay lập tức biết điều mà im lặng, liếc nhìn Thời Huỳnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-chim-vi-em-lang-do/2741046/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.