Tôi cười nói: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý, dù gì chúng ta cũng phải sống bên nhau cả đời mà.”
Gân xanh trên trán Giang Tư Nghiễn giật giật, anh nhắm mắt quyết định làm lơ tôi.
7
Nhà máy cách nội thành vài cây số, đưa mắt nhìn ra xa, nơi đây toàn là những căn nhà làm bằng đá cũ rích.
Sau khi xuống xe, Nghiêm Minh Nghĩa chỉ vào một nơi cách đó không xa rồi nói: “Có thể tối nay chúng ta sẽ phải nghỉ lại đây, đợi thu dọn xong đồ đạc tôi sẽ dẫn hai người đi loanh quanh vài vòng.”
Những căn nhà cũ lâu đời không được sửa chữa, có nhiều nơi đã bị khóa lại.
Chỉ có một gian được quét tước sạch sẽ trước, cho tôi và Giang Tư Nghiễn ở.
Hôm nay Nghiêm Minh Nghĩa rất vui, anh ta đã mời Giang Tư Nghiễn rất nhiều r.ư.ợu, cơm nước xong xuôi Giang Tư Nghiễn cũng hơi chếnh choáng, anh cứ nắm tay tôi mãi không chịu buông.
Sắp đi đến cửa ký túc xá, tự dưng tôi được anh bế bổng lên, tôi hét toáng: “Giang Tư Nghiễn, anh làm gì vậy?”
“Có côn trùng, anh bế em qua đó.”
Côn trùng ở đâu, tôi không nhìn thấy.
Anh loạng choạng bế tôi vào trong phòng, đặt tôi lên giường rồi cúi đầu hôn tôi.
Tôi vùng ra: “Anh tránh ra…”
Ai dè Giang Tư Nghiễn cành hôn sâu hơn: “Họa Khuynh, anh yêu em.”
Tôi đứng hình hai giây, ôm mặt anh rồi nói: “Anh say thật rồi?”
“Không.” Anh chăm chú nhìn tôi: “Anh đang rất tỉnh táo.”
Tôi hoảng hốt, đẩy anh ra thở hổn hển rồi nói: “Anh đánh răng rửa mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-chim/102623/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.