Lúc còn nhỏ xíu, có một chuyện luôn khiến hắn hết sức sợ hãi, đó chính là hằng năm phải tham gia yến tiệc trong cung, con trai duy nhất của An bá bá lúc nào cũng bá đạo lôi hắn đi chơi.
An Dật tính vốn nghịch ngợm, hắn từ nhỏ thể trạng yếu đuối, thường xuyên ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng lại bị nàng lôi xềnh xệch trèo cây bẻ cành, chạy mấy vòng quanh Ngự hoa viên rộng lớn. Nàng vô cùng thích thú, còn hắn mệt gần chết, quay về nhà là phải nghỉ ngơi những mấy ngày, khổ sở không kể xiết.
Nhiều năm sau, khi nàng và hắn càng ngày càng xa nhau, vào một ngày không thể ngờ, hắn mới phát hiện ra một chuyện còn khiến hắn kinh hãi tuyệt vọng hơn chuyện hồi nhỏ.
Lúc Khinh Quân điện hạ tròn một tuổi, liền được sắc phong là tiểu Thái tử. Bốn tuổi Thái tử bắt đầu học vỡ lòng, bệ hạ phong hắn là Thái phó của Thái tử. Lúc Thái tử bước từng bước nhỏ tới, đứng ngay ngắn trước mặt, hắn đã nhìn thấy hình bóng của nàng ẩn trong đôi mắt đen lay láy như hai hòn bi ve ấy, bỗng lòng hắn đau như cắt, không kìm nén được bản thân mình.
Bệ hạ vốn có đôi mắt phượng uy nghi, nhưng trời sinh nàng có đôi mắt tròn xoe biết cười. Đôi mắt nàng từ nhỏ vốn lanh lợi, lại trong trẻo như nước hồ, mang theo sự ngây thơ vô tội không biết nhân thế hiểm ác. Lúc nàng cười không chút phòng bị với hắn, dường như luôn khiến người khác phải chú ý.
Có lẽ, chính bởi nàng chẳng hề che giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-khang-chi-chem/267650/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.