Giữa buổi dạ yến Trung Thu trong cung, An Lạc Hầu bị đám quan lại chuốc thêm mấy chén rượu, không chịu nổi nên say mèm. Hoàng hậu nương nương có lời, sai người hầu trong cung dìu An Lạc Hầu rời tiệc đi giải rượu.
Tuy nó là quốc cữu nhưng không quyền không thế, chỉ được hư danh Hầu gia, phu nhân cũng chỉ là một nữ tử chẳng rõ gốc gác nên không thể dựa dẫm vào nhà vợ. Mỗi tháng nó lãnh chút bổng lộc, nhận chút quà ban thưởng trong cung theo năm. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua như vậy, văn võ bá quan trong triều không ai dám xem thường nó.
… Đều bởi vì trong cung chỉ có Hoàng hậu ta được Hoàng đế ân sủng, Thái tử đương triều là con của Hoàng hậu hạ sinh, dưới Thái tử còn có một đệ đệ, một muội muội, tất cả đều là con ruột của Hoàng hậu.
Mặc dù Hoàng hậu không thích nắm quyền, không hỏi chuyện bên ngoài. Nhưng triều đường hưng thịnh, lại không có ngoại tặc lộng quyền, nên những năm qua Hoàng hậu luôn đứng trên cao sừng sững, không ai lay chuyển được địa vị của người.
Bệ hạ lại không chịu nổi một hạt cát trong mắt, những kẻ trước kia từng phỉ báng Hoàng hậu hoặc định đưa con gái tiến cung nhận ân sủng, cuối cùng chẳng còn một người có được kết cục tốt đẹp.
Hoàng đế đương triều thời trẻ rong ruổi trên yên ngựa, vẫy vùng nơi sa trường, sát phạt quyết đoán, tung hoàng ngang dọc, ngạo nghễ nhìn đời. Những năm qua tuy dốc hết tâm trí vào việc triều chính, khước từ dùng vũ lực tranh đấu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-khang-chi-chem/267651/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.