Trần Mục Phong đã khởi hành đi phương Bắc, Nhạc Kiến Thần cũng tiện đường trở về Giang Nin. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ đương nhiên không có nhiều thời gian nhàn rỗi theo Bảo Nhi chơi. Khí trời càng ngày càng oi bức, Nhan Bảo Nhi mỗi ngày đều than nóng, xem bộ dạng cũng ủ rũ, tuy Trần phu nhân ngày ngày phân phó người đặt một tảng băng lớn trong phòng của Bảo Nhi, còn đổi đủ loại đồ uống phong phú ướp lạnh cho nàng, thế nhưng Bảo Nhi trông vẫn hết sức ỉu xìu.
Bảo Nhi hằng ngày ngoại trừ thỉnh an Trần lão phu nhân ra, việc thường làm nhất đó là nằm trên tháp mơ màng thiếp ngủ. Sức ăn rõ ràng giảm đi rất nhiều, Trần phu nhân ngày nào cũng lo lắng.
“Bảo Nhi à, ăn nhiều một chút đi con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy xọp rồi.” Trần phu nhân đau lòng.
“Ăn không vô. Cô cô, qua mùa hè là tốt rồi, tại trời nóng quá.” Bảo Nhi miễn cưỡng ra vẻ tinh thần thoải mái an ủi Trần phu nhân.
“Ai, nhị ca với tiểu ca con bận quá cũng không thời gian cùng con chơi nên không có hứng thú đúng không?” Trần phu nhân hỏi.
“Không quan hệ, cô cô, trời nóng như thế này con cũng chẳng thiết chơi đùa. Ở nhà còn mát mẻ hơn được một chút.” Bảo Nhi nói, nỗ lực ăn hết cơm trong chén.
“Qua hai tháng nữa tới đầu tháng tám sẽ khá hơn.” Trần phu nhân vận dụng phương pháp “trông mơ giải khát” (*) tự an ủi. Bảo Nhi gật đầu.
(*”Vọng mai chỉ khát”: Ý chỉ việc tự ảo tưởng để an ủi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2395118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.