Gần đây Tạ Lệ thường xuyên đến Thường gia, Diệp Thiếu Ân bị bắt vào trại giam, Thường Tiểu Cát cũng không ở đây, rất nhiều chuyện đều cần anh trực tiếp báo cáo với Thường Quan Sơn.
Từ trước đến nay Thường Quan Sơn là người không ai thấy được sâu cạn, nhưng gần đây tinh thần không tốt, hai ngày trước còn bệnh một trận. Lúc Tạ Lệ đến thăm, lão dựa vào đầu giường, khoác áo ngủ, đeo kính mắt đang đọc sách.
Tạ Lệ ngồi xuống nói chuyện với lão một hồi.
Lão để sách qua một bên, lấy kính mắt xuống, xoa xoa sống mũi, nhắm mắt lại lẳng lặng nghe. Cuối cùng mang kính mắt lại, không quá bình tĩnh nói: “Cậu đi trước đi.”
Tạ Lệ đứng lên: “Vậy tôi đi trước.”
Kỳ thực Tạ Lệ cũng mệt mỏi, mấy ngày nay anh tra duyệt toàn bộ Hồng Cát Chế Dược, tất cả đơn hàng, ghi chép, sổ sách, đều không có thu hoạch. Tạ Lệ hiểu, bọn người của Thường Tiểu Cát làm việc rất cẩn thận, căn bản không lưu lại ghi chép gì, nếu không Thường Quan Sơn cũng sẽ không tín nhiệm anh, biết anh không thu được chứng cứ gì, mới đem Hồng Cát Chế Dược giao cho anh.
Lúc anh định đi thì Thường Quan Sơn đột nhiên gọi anh lại, nói: “Cậu giúp tôi gọi Tiểu Gia đến.”
Tạ Lệ dừng bước, gật đầu đáp: “Dạ, Thường tiên sinh.”
Anh ra khỏi khu biệt thự, vốn có thể gọi điện thoại cho Thời Hoằng Tinh hoặc nhờ hầu gái đi biệt thự phía sau tìm Thường Tiểu Gia, nhưng anh vẫn tự mình đi một chuyến.
Anh muốn gặp Thường Tiểu Gia.
Bước lên cầu thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-che-dau/990421/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.