Trong một nơi hoàn toàn chìm trong bóng tối, thời gian như đọng lại, cũng không biết trôi qua bao lâu.
Kỳ thực Tạ Lệ có điện thoại di động, anh có thể lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, thậm chí là chiếu sáng, nhưng anh không làm, anh muốn biết Thường Tiểu Gia đang sợ cái gì.
Trong lồng ngực anh Thường Tiểu Gia dần dần yên tĩnh lại, không run nữa, cũng không có phát ra âm thanh kinh hoảng, nhưng vẫn luôn ôm thật chặt Tạ Lệ. Một khi Tạ Lệ nhúc nhích, cậu sẽ lập tức ôm Tạ Lệ chặt hơn, dùng tiếng nói mềm mại gọi anh: “Tạ Lệ...”
Tạ Lệ sẽ nói: “Anh ở đây, không cần phải sợ.”
Lúc sau, Tạ Lệ cảm thấy mệt mỏi, anh ôm Thường Tiểu Gia muốn nằm xuống.
Thường Tiểu Gia lập tức phản ứng kịch liệt ôm sát cổ của anh, nói: “Anh đừng đi.”
Tạ Lệ nói: “Anh không đi, chúng ta nằm xuống có được hay không?”
Một tay anh ôm lưng Thường Tiểu Gia, động viên cậu đừng sợ, ôm cậu nằm xuống. Sô pha hơi chật, Tạ Lệ để Thường Tiểu Gia nằm ở trong, như vậy có thể làm cho Thường Tiểu Gia có cảm giác an toàn.
Thường Tiểu Gia dồn dập thở ồ ồ.
Sau khi Tạ Lệ nằm xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu.
Lúc đầu Thường Tiểu Gia còn trì độn, sau đó dần dần vụng về đáp lại. Cậu ôm chặt Tạ Lệ, dùng thân thể nhẹ nhàng cọ xát anh, làm cho cậu bớt đi nỗi sợ hãi.
Nhưng không lâu sau đó, Tạ Lệ kết thúc hôn môi, anh ngửa đầu ra sau, vẫn có thể cảm giác được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-che-dau/990420/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.