Trong phòng ngoại trừ Thường Tiểu Cát, những người khác Tạ Lệ đều đã thấy họ qua hình, toàn bộ là lão đại có thế lực trong Hồng Phường.
Mấy người này mặc dù danh tiếng ở ngoài không bằng cha con Thường Quan Sơn, nhưng trong Hồng Phường cũng có tiếng nói. Các loại kinh doanh của Thường gia những người này cũng có dính líu.
Trong đó người tuổi tác lớn nhất ước chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, lớn tuổi hơn Thường Quan Sơn tên là Đỗ Thịnh Liên. Người này dưới Thường Quan Sơn một bật, đứng thứ hai ở Hồng Phường. Lão mặc áo khoác dài, mái tóc bạc chỉnh tề vuốt lên để lộ vầng trán rộng, trong miệng ngậm một điếu xì gà, ngồi tréo chân, cả người lộ ra một luồng khí tức mục nát.
Thường Quan Sơn không có mặt, Đỗ Thịnh Liên ngồi ở vị trí hàng đầu bên phải, nhìn Thường Tiểu Gia nói: “Mời Nhị thiếu gia đến một chuyến thật không dễ dàng.”
Thường Tiểu Gia đi thẳng tới cuối bàn dài kéo ghế ngồi xuống, cậu nhìn Thường Tiểu Cát, rồi nhìn về phía Đỗ Thịnh Liên, nói: “Chú Đỗ đây là chờ tôi ăn cơm?”
Đỗ Thịnh Liên chậm rãi hút xì gà, không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Thường Tiểu Cát.
Thường Tiểu Cát mở miệng nói: “Tiểu Gia, đối với trưởng bối phải có quy tắc.”
Thường Tiểu Gia không nhìn hắn.
Tạ Lệ đứng ở phía sau Thường Tiểu Gia, ánh mắt của anh chậm rãi đảo qua những ngồi ở bàn dài. Bên tay trái của Đỗ Thịnh Liên là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, cao to cường tráng, mặc một bộ tây trang màu đen, trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-che-dau/990470/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.