Nhưng anh không nghĩ sẽ thổ lộ, con hạc sẽ không bao giờ vì một bông hoa mà dừng lại.
Hơn nữa, anh không biết Lục Cảnh Niên có thích mình hay không, anh nghĩ, Lục Cảnh Niên có thể coi anh là bạn như vậy cũng xem như tốt lắm rồi.
Sau khác định được tâm ý mình, anh mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh lại mặt trời đã xuyên qua rèm cửa truyền nhiệt độ vào trong phòng, Dư Tri Ý rầu rĩ đi ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa phòng khách đã được kéo ra ánh ban mai lướt qua ban công chiếu vào trong phòng khách, gió thổi làm lay động chuông gió vỏ sò, phát ra những thanh âm dễ nghe, ban công có bóng một người đang khom lưng tưới hoa.
Trong nháy mắt, Dư Tri Ý có chút ảo tưởng, dường như thời gian đang dừng lại ở khoảnh khắc này.
Giây tiếp theo Dư Tri Ý lấy lại tỉnh táo, cười chào hỏi: "Chào buổi sáng!"
Lục Cảnh Niên xách thùng tưới quay đầu lại, "Chào buổi sáng, đồ ăn ở trên bàn."
"Anh nấu sao." Dư Tri Ý chạy tới phòng bếp, trên bếp có một nồi cháo trứng bắc thảo, trên bàn là một đĩa bánh khoai tây viên.
Lục Cảnh Niên đi theo vào, "Thấy tủ lạnh có gì thì làm, cũng không biết có hợp khẩu vị cậu không."
"Hợp, chắc chắn hợp."
"Vậy mau đi rửa mặt đi."
Hương vị thật sự không tồi, Dư Tri Ý trước giờ không thích ăn khoai tây, lần này Lục Cảnh Niên tới, nghĩ lúc nấu thịt kho tàu thì cho mấy miếng vào nên mới mua vài củ, bây giờ nếm thử lại có cảm giác khác.
Lục Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-my-du-huong/1620460/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.