Chàng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đôi mắt mở to, mờ mịt như muốn khóc, rồi lại nâng tay lên lau đi.
"Hình như đã rất lâu rồi nàng không hỏi ta như vậy." Lời này làm nàng có chút xấu hổ.
"Mấy hôm trước trời mưa đường trơn trượt, ta không mang theo ô nên sơ ý bị ngã.
Nhưng hiện tại đã không có việc gì." Nàng có chút không yên tâm.
"Vậy sau khi trở về chàng nhớ thoa một chút thuốc.
Chàng cũng biết ở đây ta không có thuốc để thoa cho chàng."
Chàng ngượng ngùng gãi đầu tóc lộn xộn của mình, chàng ở cạnh cửa cười cười nhẹ nhàng.
Nụ cười tự nhiên hơn bình thường rất nhiều, vì vui vẻ mà cười, giúp vẻ mặt trông bớt nhợt nhạt hơn.
Nàng trừng chàng một cái.
"Ta chỉ nói một câu chàng liền vui vẻ như vậy?"
"Ân.
Ta thực vui vẻ.": chàng ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Tay nàng duỗi ra rồi dừng lại trên không, cuối cùng khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của chàng.
Đáy lòng có chút chua xót.
Nàng không làm gì cả mà chỉ thản nhiên hỏi chàng một câu, chàng đã vui vẻ và thỏa mãn như vậy, nếu nàng đối xử tốt với chàng, chàng sẽ vui vẻ đến mức thậm chí không thể ngủ được?
"Ngày mai nàng mang hài tử đến đi.
Ta nhìn xem con của chúng ta lớn lên thế nào.
Không biết là giống nàng hơn hay giống ta hơn."
Hàn Ngọc Sanh khi nói đến hài tử thì khuôn mặt thì dịu đi vài phần, nhìn người nam nhân cũng mang theo nụ cười, chàng vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt rũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-phu/968438/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.