Anna và James đang lấp những khe hở của ngôi nhà. Họ đi hết chuyến này đến chuyến khác để vận chuyển đất sét và trộn đất sét với cỏ trên thảo nguyên, rồi dùng để lấp khe hở giữa những khúc gỗ. Thảo nguyên vì thế mà bị đào xới trông thật nham nhở và lởm chởm. Trong khi đó, Karl tiếp tục làm việc trên mái nhà, sử dụng những sợi dây liễu nhỏ hơn cho lớp đầu tiên. Chúng được xếp dốc xuống phía dưới theo những lớp đã được khoan từ trước, được cố định lại bằng những khúc cây nhỏ.
Vì Karl đã chủ động đặt câu hỏi về Saul, mỗi buổi tối đi ngủ của họ giờ đây không còn những trò đùa vui để xóa tan nỗi cô đơn trong anh và sự vất vả của công việc ban ngày cũng vì thế mà không thể nhẹ nhàng hơn chút nào. James đã nhận ra khoảng cách giữa chị mình và anh rể, cậu cũng chịu đựng lây sự căng thẳng giữa hai người họ. Cậu ước ao lại được nằm trên chiếc giường của mình, lắng nghe tiếng thì thầm của họ, tiếng cười nói và ngay cả tiếng vỏ ngô cọ xát vào nhau một cách bí ẩn.
Nằm thao thức bên cạnh Karl, Anna cảm thấy anh đang quay người đi và giả vờ ngủ. Cô khóc thầm, những giọt nước mắt đã làm bạn đồng hành cùng mình hàng đêm, nhưng cố nuốt chúng vào trong và nén tiếng nức nở lại cho đến khi hơi thở của Karl trở nên sâu hơn và thậm chí anh đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ sau khi đó, những giọt nước mắt của cô mới lăn dài trên má, đọng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dam-say/2504510/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.